"Hừ, dựa vào bốn chí tôn bán bộ các người mà muốn ngăn cản tôi sao?"
Ánh mắt Thái Bang Độc Vu đầy sự khinh thường, ông ta đã bước vào cấp độ chí tôn võ thuật từ hơn mười năm trước, mặc dù bị Diệp Vân Long đánh trọng thương trong trận chiến năm xưa, cho đến giờ vẫn đang điều trị nội thương, căn cơ tu luyện vẫn chưa tiến bộ, nhưng ông ta vẫn là một chí tôn võ thuật cuối cấp.
Muốn đối phó với bốn chí tôn bán bộ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tứ đại hung kiếm không trả lời, Kiếm Tướng vung thanh kiếm dài trong tay, tung ra ba đóa hoa kiếm, đâm về phía chỗ hiểm trên người Thái Bang Độc Vu.
Ông ta ra tay trước chính là muốn chiếm thế thượng phong.
Thực lực của Thái Bang Độc Vu không phải thứ bọn họ có thể chống đỡ được, chỉ có hiệp lực tấn công thì may ra mới có cơ hội chiến thắng.
"Không tự lượng sức mình!"
Thái Bang Độc Vu mặt không cảm xúc, ông ta chỉ phất chiếc áo choàng đen của mình một cái, cánh tay áo cuộn ngược lại và đánh trúng thanh kiếm dài.
"Keng!"
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, tay áo của Thái Bang Độc Vu được bao bọc bởi nội lực mạnh mẽ, trở nên cứng như kim loại.
Dưới sự va chạm đó, thân thể của Kiếm Tướng lập tức rung chuyển dữ dội, thanh kiếm dài trong tay ông ta cũng tuột ta.
Ông ta lùi lại, Thương Tướng phía sau lại tung ra ngọn thương.
Lực của ngọn thương rất kinh khủng, xuyên qua không khí và đâm vào xương sườn của Thái Bang Độc Vu ở một góc cực kỳ chuẩn chỉ.
Thái Bang Độc Vu tiến lên một bước và tung ra một chưởng chuẩn không cần chỉnh.
"Tinh!"
Tiếng chiếc thương dài vang lên, vang vọng cả nửa vòng Tây Sơn, Thương Tướng chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền đến, chấn động đến cốt tủy ông ta.
Ông ta phun ra một ngụm máu và bay ngược về phía sau.
" Thái Bang Độc Vu, chớ có ngông cuồng!"
Đao Tướng và Côn Tướng đẩy sức mạnh của mình lên mức cao nhất, họ lần lượt giơ đao và gậy lên trên đầu rồi bật nhảy lên cao, dùng sức như chém xuống núi Hoa Sơn chém vào đầu Thái Bang Độc Vu.
"Ngu ngốc hết chỗ nói!"
Thái Bang Độc Vu chẳng hề nao núng, khóe miệng cong lên một tia lạnh lùng, sau đó ông ta khoát tay áo, một luồng sương mù màu xanh lục phun ra.
"Xoạt!"
Gió lướt qua, sương mù dày đặc màu xanh lục tan vào không trung, cơ thể Đao Tướng và Côn Tướng lập tức đông cứng và rớt từ trên không trung xuống, họ đã rơi vào trạng thái hôn mê.
"Là độc?"
Thương Tướng và Kiếm Tướng đều kịp nhận ra, Thái Bang Vu ngoài nổi tiếng về võ thuật ra thì ra thì còn có khả năng sử dụng độc dược xuất quỷ nhập thần, ngay cả cao thủ chí tôn võ thuật cùng đẳng cấp cũng không muốn dây vào ông ta chút nào.
Tuy bọn họ tỉnh táo nhưng do đã hít phải khói độc, trước mắt bỗng tối sầm và họ ngã xuống đất.
Bốn vị tướng lần lượt trúng độc và ngã xuống đất, Thái Bang Độc Vu chế nhạo và tỏ vẻ khinh thường.
"Nếu Diệp Vân Long ở đây, tôi sẽ rời đi ngay, tứ đại hung tướng mà cũng dám ngăn cản tôi sao, đúng là chán sống!"
Giọng nói của ông ta trầm xuống, lại là năm âm thanh xé gió vang lên, những bóng người cao thấp khác nhau với đầy đủ võ công bay tới, khiến núi rừng xôn xao, chim muông tán loạn.
"Các người đều tới đủ cả rồi nhỉ!"