Chương 903
Diệp Thiên dứt lời, sóng gió chợt cuồn cuộn, mây mù tụ hợp.
Ánh mắt Hoa Vô Đạo khẽ dao động.
Ông ta cảm thấy kinh ngạc.
Khoảnh khắc Diệp Thiên lên tiếng, ông ta dường như nhìn thấy một người khổng lồ, đứng trên đỉnh Đông Sơn, chân đạp đất, đầu ngẩng lên hỏi trời.
Đôi mắt ông ta đanh lại, lúc này mới kịp hoàn hồn và lập tức lắc đầu.
“Nhóc Thiên, chín năm không gặp mà chí khí của cháu đã lớn hơn cả ông trời rồi!”
Ông ta đứng song song với Diệp Thiên, nhìn bao quát bốn hướng, nhưng suy nghĩ thì không hề bị dao động.
“Chí khí là chí khí, thực lực là thực lực.
Dù cháu có tự tin thế nào thì hiện thực vẫn hiện ra rành rành trước mặt như thế!”
“Cháu nói những chuyện này có thể xử lý dễ như trở bàn tay.
Dù là nhà họ Hoa hay họ Diệp thì cháu cũng có đủ năng lực khiến họ phải phục, nói nghe hay lắm nhưng dựa vào gì mà bắt nhà họ Hoa, họ Diệp cúi đầu và đồng ý cho cháu và Lộng Ảnh ở bên nhau đây?”
“Với năng lực hiện tại của cháu, không bàn tới em trai Diệp Tinh, chứ nếu so sánh thực lực thì có khi cháu còn không bằng cả tên nhóc Khương Long Hoa thì sao có thể khiến nhà họ Hoa, nhà họ Diệp phải cúi đầu chứ?”.
Diệp Thiên ngửa cổ lên trời bật cười.
“Bác Hoa, bác đã hỏi cháu có khả năng gì thì cháu cũng muốn hỏi bác một câu, cháu cần phải làm tới mức nào thì bác mới đồng ý cho cháu và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau?”.
“Giữa bác và cháu cũng không cần nói lời khách sáo! Bác cứ nói thẳng đi ạ!”.
“Hả?”, Hoa Vô Đạo hơi ngước mắt, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên.
Chín năm trôi qua, trên người Diệp Thiên đã sớm không còn hào quang vạn trượng của thiên tài tuyệt thế nữa rồi mà chỉ còn lại sự sâu lắng, thâm thúy như hồ nước lặng.
Ông ta không còn cảm nhận được thiên phú siêu việt của Diệp Thiên về phương diện võ thuật nữa.
Vừa rồi khi tiếp xúc tay, ông ta đã thầm kiểm tra thì thấy Diệp Thiên không còn một chút sức mạnh nào nữa.
Ông ta hết sức tò mò.
Lúc này Diệp Thiên tỏ ra mạnh mẽ, ý chí thì thật không biết là lấy từ đâu ra?
Ông ta hơi trầm ngâm, sau đó mới lên tiếng.
“Được lắm nhóc, nếu cháu đã tỏ ra kiêu ngạo như vậy thì bác nói với cháu!”.
“Nửa tháng sau, sẽ có hội võ ở Nam Hải của bốn gia tộc lớn thuộc Thủ Đô, toàn bộ người của bốn gia tộc lớn, bất kể là già hay trẻ thì đều sẽ có mặt!”.
“Nếu cháu muốn ở cạnh Hoa Lộng Ảnh, được, chỉ cần cháu có thể quét sạch đám thanh niên trong hội võ của bốn gia tộc lớn, đoạt vị trí số một thì bác sẽ đích thân dinh kiệu đưa Hoa Lộng Ảnh tới trước mặt cháu.
Thế nào?”.
Diệp Thiên đứng im tại chỗ rồi bỗng để lộ ra vẻ kỳ lạ.
Nhìn biểu cảm của Diệp Thiên, Hoa Vô Đạo tưởng rằng Diệp Thiên đã bị điều kiện này làm khó nên thầm lắc đầu.
“Nhóc Thiên, đừng trách điều kiện của bác quá hà khắc.
Muốn trở thành chồng của Hoa Lộng Ảnh thì ít nhất cháu cũng phải là số một trong đám thanh niên của thủ đô, nếu không sao có thể nói đến chuyện che mưa che gió cho con bé chứ?”.
Diệp Thiên đột nhiên quay lại nở nụ cười và lên tiếng.
“Bác Hoa, không phải cháu cảm thấy điều kiện này hà khắc mà chỉ là cảm thấy hơi đơn giản!”.
Cậu thầm cười, đường đường là kẻ mạnh số một Hoa Hạ, hơn nữa còn vượt xa những kẻ khác, với cậu đối thủ đã được cậu mở rộng phạm vi ra tầm quốc tế và đạt tới cảnh giới siêu phàm, thậm chí đến cả thế lực hắc ám cấp thế giới như viện trọng tài cậu cũng có thể chèn ép.