Chương 907
So với sự khổ luyện tu tập của các thiên tài hàng đầu bốn gia tộc thì Diệp Thiên lại hoàn toàn ngược lại.
Cả ngày cậu chẳng có việc gì, chỉ thi thoảng chơi game với mấy người Tề Văn Long, uống rượu, tới chùa Cửu Long tâm sự với Thi Tú Vân trong bộ dạng vô cùng rảnh rang.
Hoa Vô Đạo có nhiều lần thầm quan sát Diệp Thiên thì phát hiện Diệp Thiên không hề chuẩn bị cho hội võ của bốn nhà khiến ông ta phải lắc đầu nguầy nguậy.
Diệp Thiên nói nghe hay lắm, nào là không sợ nhà họ Hoa, họ Diệp, còn là vô địch trong đám thanh niên Hoa Hạ.
Nhưng tới lúc thì cũng chỉ là lời nói xuông.
Đến cả Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh – những thiên tài đã từng đứng đầu trong thế hệ thanh niên Hoa Hạ cũng đều phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ nâng sức mạnh lên cao hơn, vậy mà Diệp Thiên – rõ ràng đã mất đi tu vi lại chỉ chơi bời, không có chí tiến thủ.
Người như vậy, làm sao có thể bộc lộ tài năng trong hội võ bốn nhà đây? Làm sao đủ tức cách đứng cạnh Hoa Lộng Ảnh đây?”
Nghĩ tới đây, ông ta càng kiên định hơn với cách nhìn nhận của mình.
Quả nhiên Diệp Tinh mới phù hợp với Hoa Lộng Ảnh, còn Diệp Thiên sớm đã trở thành quá khứ rồi.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Nửa tháng trôi nhanh thoăn thoắt.
Bên trong ngôi nhà lớn của nhà họ Diệp, Diệp Tinh đang vận chuyển nội lực, ngồi khoanh chân dưới một cây hòe già.
Xung quanh từng lớp sóng khẽ tỏa ra và dao động.
Mặt đất cũng rung chuyển.
Trên đầu cậu ta, một vòng khói màu trắng xám bao quanh, khẽ cuộn lên vào mờ hồ tạo thành hình một con rồng.
Diệp Vân Long mặc áo dài, chắp tay sau lưng nhìn Diệp Tinh và im lặng không nói gì.
“Dùng tâm điều khiển khí, dùng khí tạo hình, dùng hình luyện thể, là có thể tấn công kẻ địch!”
Ông ta khẽ lầm bầm, dường như đây là một câu khẩu quyết.
Diệp Tinh nghe theo lời chỉ dạy của ông ta bèn điều động nội lực, truyền theo kinh mạch, từ đan điền truyền tới ngũ tạng và tới toàn bộ cơ thể.
Hình ảnh con rồng trên đầu mỗi lúc một rõ ràng.
Đến cuối cùng, tạo thành một con rồng vàng với năm vuốt sắc, từ từ trở nên rực rỡ giống y như một con rồng thật.
Một giây sau, Diệp Tinh đột nhiên mở mắt, hô lên và tung chưởng.
“Grào”
Tiếng rồng gầm vang lên.
Những bức tường thấp của nhà họ Diệp đều bị tiếng rồng gầm bao phủ.
Một chưởng đánh quét ra, con rồng tạo thành từ nội lực với năm vuốt sắc vung đuôi quét trên mặt đất.
Mặt đất làm bằng xi măng kiên cố của nhà họ Diệp lập tức bị nổ tung, xuất hiện những cái hố sâu khủng khiếp, vô số gạch đá bắn ra xung quanh.
Diệp Tinh thấy vậy mới thu hồi lại sức mạnh, khuôn mặt tỏ ra vui mừng.
“Bố, con thành công rồi!”
Diệp Văn Long cũng thể hiện sự tán dương và khẽ gật đầu với cậu ta.
“Đúng vậy! Con đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’ được truyền thừa trong nhà họ Diệp chúng ta rồi!”
Diệp Vân Long khẽ ngẩng đầu, tỏ vẻ cảm thán.
“Rồng thần vẫy đuôi chính là kỹ xảo vô thượng được truyền thừa hơn trăm năm của nhà họ Diệp chúng ta.
Một khi con đã tu thành thì lực chiến đấu sẽ tăng lên gấp bộ!”
“Trong thế hệ thanh niên khắp thủ đô, người có thể ngang bằng với con cũng chỉ có ba người là Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết thôi!”