Chương 914
Lí Thanh Du liếc mắt nhìn Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên đang thản nhiên uống trà, ánh mắt xa xăm thì không khỏi cười thầm.
“Lộng Ảnh, mình chỉ có thể nói cho cậu biết.
Điều kiện này đối với cậu ta mà nói quả thực quá đơn giản!”
Hoa Lộng Ảnh không biết tại sao, đang định hỏi thì Diệp Vân Long trên sân khấu đột nhiên tung ra một chưởng từ xa đánh xuống một trụ đá cách tháp sắt không xa.
Trụ đá lập tức nứt vỡ, ánh sáng xanh từ trong đó tản ra làm chói mắt mọi người.
Một lúc lâu sau ánh sáng mới tan biến, mọi người đều nhìn qua với vẻ mặt kinh ngạc, bao gồm cả mấy lớp trẻ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết, tất cả đều nhìn không chớp mắt, dán mắt vào trụ đá.
Một thanh kiếm dài chìm trong trụ đá, chỉ lộ ra chuôi kiếm, ánh sáng xanh lam tự nhiên phát ra từ chuôi kiếm, ngay cả những người không biết nhiều về kiếm, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được thanh kiếm này chắc chắn không phải thanh kiếm bình thường.
Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt nhau.
“Đây có phải là thanh Lăng Uyên Thần Kiếm trấn giữ Nam Hải, đã từng tiêu diệt vô số địch mạnh xâm lăng hay không?”
Hoa Lộng Ảnh thì thào nói nhỏ, nét mặt của cô ấy thay đổi liên tục, sau đó ánh mắt rực lửa trào dâng.
Mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân và vô số cao thủ trẻ tuổi trên bãi biển Nam Hải đều nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm với đôi mắt run rẩy, không hề nhúc nhích.
Diệp Vân Long đứng sừng sững, dang hai tay ngang vai, giọng nói vang khắp bãi biển.
“Mọi người, đây là Lăng Uyên Thần Kiếm mà bốn gia tộc ở thủ đô chúng tôi đã cùng nhau bảo vệ trên biển Nam Hải từ năm mươi năm trước!”
“Thanh kiếm này, theo truyền thuyết là vũ khí thần thánh tối cao mà đại thần thượng cổ Xi Vưu và hoàng đế Hiên Viên tranh giành nhau, nó đã có lịch sử hàng nghìn năm!”
“Chỉ có nhân tài được Lăng Uyên Thần Kiếm lựa chọn mới có thể rút ra được.
Chỉ những đế vương thực sự của thế giới mới có thể sử dụng nó.
Mười tám năm trước, tôi và bốn vị gia chủ ngồi đây đã cố gắng thần kiếm ra, nhưng không ai rút được, tất cả đều thất bại!”
“Hôm nay, tôi định nhân cơ hội tổ chức hội võ bốn gia tộc để cho các anh tài trong giới võ thuật Hoa Hạ cùng thử, để xem liệu có ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này hay không!”
“Ai rút ra được sẽ là chủ nhân của Lăng Uyên Thần Kiếm!”
Diệp Vân Long vừa dứt lời thì khán giả lập tức sôi sục, đặc biệt là Lí Thanh Du, một kiếm thủ thiên tài chuyên dùng kiếm, đôi mắt cô ta rực sáng đầy mong đợi.
Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết và đám người kia cũng đều nắm tay run rẩy, biểu cảm háo hức muốn thử.
Cho dù là Hoa Lộng Ảnh cũng cảm thấy rung động.
Toàn bộ khán giả đều tập trung vào thanh Lăng Uyên Thần Kiếm, chỉ có một mình Diệp Thiên cứ nhàn nhã uống trà, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cậu!
“Đó chính là Lăng Uyên Thần Kiếm, thần khí tối cao trong truyền thuyết.
Trời ơi, may mà lần này đến đây!”
“Phải đó, không ngờ tứ đại gia tộc lại hào phóng như vậy, công bố Lăng Uyên Thần Kiếm với tất cả mọi người.
Chưa biết chừng tôi lại được thần kiếm lựa chọn, trở thành người được lựa chọn, lên làm đế vương thì sao?”
“Xùy, đừng xiên xâu, Lăng Uyên Thần Kiếm là thần khí trên thế giới, chỉ có những nhân tài hàng đầu mới đủ tư cách được nó lựa chọn.
Nếu chỉ là một võ sư có căn cơ tu luyện đơn thuần thì làm sao có thể nhấc được nó lên?”