Chương 988
“Nói ra thì khi tôi sáng tạo ra môn võ này, đạt tới trình độ như bây giờ cũng không thể tách rời khỏi Thái Cực.
Nói một cách thông tục thì chính đạo lý Thái Cực Âm Dương đã khởi phát ý tưởng cho tôi!”
“Ông là người của Võ Đang thì tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi ngay bây giờ!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng khi nói câu cuối.
“Còn dây dưa thì phải giết!”
Lúc này, sát khí đã tràn ngập khắp không gian.
Năm xưa Diệp Thiên mất đi võ mạch, tu vi bị phế, không tìm được lối thoát, ở trong cảnh mù mịt tối tăm.
Trong một lần tình cờ, cậu đi qua dưới chân núi Võ Đang thì gặp được một vị đạo trưởng đang luyện Thái Cực Quyền dưới cây tùng xanh, cậu chợt hiểu ra được đạo lý âm dương tuần hoàn.
Sau đó, cậu lại nhờ vào việc thể nghiệm vạn vật, huyễn hóa tự nhiên, lấy đất trời làm gốc rễ, cuối cùng sáng tạo nên “Phệ Thiên Cửu Chuyển”.
Mặc dù Thái Cực Quyền không liên quan gì nhiều đến Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu sáng tạo, nhưng nếu không có vị đạo trưởng luyện Thái Cực Quyền ở núi Võ Đang năm ấy, bây giờ cậu chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ sự ảo diệu của đất trời, huống hồ là đạt đến cảnh giới ngày nay.
Do đó, cậu vẫn khá có thiện cảm với Võ Đang.
Cận Vô Trần biết Thái Cực Quyền, hiển nhiên xuất thân từ Võ Đang, cho nên cậu không muốn mạnh tay.
“Cậu có quan hệ với Võ Đang sao? Nói bậy!”.
Cận Vô Trần hừ lạnh lùng.
“Tuyệt học Võ Đang của tôi đều chú trọng để lại đường lui, không có khởi đầu kết thúc, nhưng khí tức trên người cậu tàn nhẫn hung ác, không thể nào là người của Võ Đang!”.
Ông ta dứt lời, không để tâm tới Diệp Thiên, đánh ra một quyền trên không.
“Băng Kình!”.
Ông ta vung quyền, tay áo dài ra, đoạn sau dài hơn đoạn trước.
Một quyền đánh xuống, ba luồng sức mạnh chồng lên nhau, tạo thành một hố lõm không khí trên không trung, đập về phía ngực Diệp Thiên.
Đây là sức lực dũng mãnh trong Thái Cực Quyền, hơn nữa lấy nội lực làm chủ, có thể thu phóng.
Một quyền đánh ra, ngay cả đất trời cũng biến sắc.
“Hay lắm!”.
Diệp Thiên nở nụ cười lạnh lùng, không do dự nữa, cũng đánh ra một quyền.
Một quyền của Cận Vô Trần giống như linh dương treo sừng, tuyệt diệu như tự nhiên.
Những người bình thường xem trận chiến ở bên dưới không hiểu võ thuật cũng có thể cảm giác được sự kì diệu khó tả trong đó.
Một quyền của Diệp Thiên lại không có gì nổi bật, giản dị không màu mè, nhưng khi cậu đánh ra, tất cả mọi người đều có ảo giác như Diệp Thiên chính là ngọn núi lớn sừng sững không đổ.
“Ầm!”.
Trên bầu trời vang lên một tiếng động cực lớn, toàn bộ chùa Cửu Long rung chuyển, ngay cả tháp Cửu Long cao tám tầng cũng lung lay sắp đổ.
Tuy ba đoạn quyền kình mà Cận Vô Trần đánh ra vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không thể hợp nhất.
Còn một quyền của Diệp Thiên lại giống như đinh thép đục đất, phá vỡ quyền kình của ông ta từ bên trong.
Một luồng lực lớn giống như sóng biển ập đến, Cận Vô Trần kêu lên một tiếng, lùi lại mười trượng trên không trung.
“Rốt cuộc thằng nhóc này đã tu luyện thế nào, sao lại có sức mạnh lớn như vậy?”.