Chương 991
Nhà họ Giang ở Thủ đô mặc dù không phải hào môn hàng đầu, nhưng thực lực lại chẳng hề thua kém bốn gia tộc lớn ở Thủ đô, thậm chí còn có phần hơn.
Lịch sử của nhà họ Giang ở Thủ đô là lâu nhất, hơn nữa còn từng theo Thái Tổ đi chinh chiến, có công với triều đình, đời nào cũng có người làm tướng tá hoặc bí thư tỉnh, mà đời này của nhà họ Giang lại càng nhiều nhân tài, trong thế hệ thứ nhất, ông cụ Giang Hải Thiên đã từng chống đỡ đất nước, là một trong mấy người chủ chốt nhất của quân đội Hoa Hạ, quân hàm đại tướng.
Giờ mặc dù đã về hưu, nhưng uy nghiêm vẫn còn, học trò rải khắp Hoa Hạ, rất nhiều người còn đảm nhận vai trò thiết yếu trong chính trị và quân sự, năng lực rất cao siêu.
Thế hệ thứ hai nhà họ Giang là Giang Vũ Dân, tuổi chưa đến năm mươi, nhưng đã có quân hàm trung tướng, em trai Giang Vũ Kiệt, một mình cáng đáng ba tỉnh Đông, Nam, Bắc, là bí thư tỉnh do chính quyền trung ương đích thân tiến cử.
Thế hệ thứ ba nhà họ Giang, ngoại trừ Giang Vân Thâm là không có thành tựu gì, chỉ lăn lộn ở Thủ đô, thì Giang Vân Thiển đã nhập ngũ từ năm tám tuổi, trải qua mười mấy năm, bây giờ trên vai đã có hai gạch một sao, có thể nói là tiền đồ vô cùng rộng mở, tương lai sẽ là trụ cột trong quân đội.
Nhà họ Giang một nhà có hai tướng, còn có một bí thư tỉnh, một trung tá, bất luận là trong quân đội hay chính trị, thực lực đều mạnh hơn bốn gia tộc lớn ở Thủ đô một bậc, hoàn toàn không thể so bì.
Nhưng một nhà họ Giang lớn mạnh tới như vậy, lại bị người khác tóm râu, làm hai cậu ấm nhà họ Giang bị thương nặng, không hề nể nang, ra tay vô cùng tàn nhẫn, bọn họ khó mà tưởng tượng nổi, đến cả bốn gia tộc lớn ở Thủ đô cũng chưa có cái gan đó, rốt cuộc là ai đã dám ra tay với Giang Vân Thâm và Giang Vân Thiển?
Các gia tộc ở Thủ đô đều rất quan tâm vấn đề này, còn lúc này ở trong biệt phủ nhà họ Giang, không khí vô cùng nặng nề, ảm đạm.
Ông cụ Giang Hải Thiên mặc áo khoác màu xanh bộ đội, đập tay vào thành ghế, ánh mắt cứ như bắn ra lửa.
“Khốn kiếp, khốn kiếp!”.
Nhìn thấy hai đứa cháu trước sau được đưa vào phòng chăm sóc tích cực, lửa giận trong lòng ông ta dường như đủ để thiêu chết người.
Ông ta chinh chiến cả đời, tung hoành ngang dọc, thậm chí còn từng tham gia đánh phản kích, không ít chiến công, dưới sự bảo vệ của ông ta, cuộc sống của nhà họ Giang rất tốt đẹp, ngang vai ngang vế với bốn gia tộc lớn ở Thủ đô.
Nhưng đến giờ, hai đứa cháu đích tôn đời thứ ba lại cùng bị thương nặng, đả kích này không thể coi nhẹ được.
Nếu như chỉ một mình Giang Văn Thâm bị thương, thì ông ta dù tức giận cũng có thể miễn cưỡng kìm nén, nhưng Giang Vân Thiển là giọt máu quan trọng nhất đối với tương lai của nhà họ Giang, giờ bị thương như vậy, cho dù có dùng phương pháp trị liệu tốt nhất, bác sĩ nói tương lai cũng sẽ để lại di chứng, chân sẽ bị tật.
Đây chính là đòn chí mạng đối với tiền đồ của một quân nhân!
Lần bị thương này của Giang Văn Thiển, coi như đã hủy hoại phần lớn căn cơ của tương lai nhà họ Giang.
“Điều tra, điều tra cho tôi, rốt cuộc là ai? Bất luận là ai, tôi cũng sẽ bắt hắn phải trả giá, nhà họ Giang sẽ sống mái với hắn!”.
Một lời ông ta nói ra, huy động toàn bộ nhà họ Giang.
Bố của Giang Vân Thiển là Giang Vũ Dân nghe xong, lập tức điều động mấy viên quan chức ở quân đội đến.
Hai cậu ấm nhà họ Giang lần lượt bị đánh rơi xuống núi, Thủ đô bắt đầu nổi sóng gió, Diệp Thiên lại rất tận hưởng, vẫn bình thản tiếp tục cuộc sống học đường, đồng thời cũng tính toán phải bắt đầu tiến hành tu luyện sức mạnh tinh thần của mình.