Chương 1004
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà một vị tướng, lại đích thân đến phòng bi-a này?
“Cậu cả?”
Nhìn thấy người tới, Hoàng Cẩm Dư và Hoàng Phiêu Nhứ vội vàng cung kính chào hỏi, người đàn ông mặc quân phục này chính là tướng quân đời thứ hai của nhà họ Giang – bố của Giang Vân Thiển – Giang Vũ Dân.
Ánh mắt của Giang Vũ Dân nghiêm nghị, oai phong lẫm liệt, toát ra nhuệ khí khiến người khác khiếp sợ, không quan tâm đến hai người bọn họ, thấp giọng quát, chấn động toàn bộ căn phòng!
“Tôi nhận được tin tình báo, tên điên coi thường pháp luật quốc gia đang ở trong phòng bi-a này.
Tất cả mọi người hai tay ôm đầu, đứng vào góc tường cho tôi!”
Lời này của ông ta vừa thốt ra, uy nghiêm không thể tả, một số người nhát gan vội vàng giơ tay ôm đầu lùi về phía sau, cho dù là những người tính tình cương ngạnh kia, mặc dù miễn cưỡng, nhưng vẫn y lời mà làm theo.
Mà trong phòng, chỉ có một mình Diệp Thiên hiên ngang mà đứng, bất di bất dịch.
Ánh mắt Giang Vũ Dân quét đến, dừng lại trên người Diệp Thiên.
“Hừ!”
Ông ta giơ tay chỉ về phía Diệp Thiên.
“Xem ra, tên điên ngang nhiên hành hung ở Tây Sơn kia, chính là cậu rồi!”
Ngón tay Giang Vũ Dân chỉ vào Diệp Thiên, trong mắt là tia sáng lạnh đang lóe lên, kèm theo một áp lực mạnh mẽ.
Ba người Tề Văn Long sau lưng Diệp Thiên đều vô thức lui ra sau nửa bước, hiển nhiên họ đã bị uy nghiêm quân nhân của Giang Vũ Dân áp chế.
“Đó có phải… trung tướng của quân khu phương Bắc – Giang Vũ Dân không?”
“Đúng là ông ấy!”
Ở đây có không ít người hiểu biết sâu rộng nên họ đã nhận ra trụ cột của nhà họ Giang.
“Đúng là Giang Vũ Dân! Nghe nói ông ấy nắm trong tay một phần mười quân vụ của quân khu phương Bắc, quyền lực cực lớn, ngay cả đại tướng ở biên cương cũng phải nể nang ba phần.
Giờ ông ấy dẫn theo lính đeo súng tới, xem ra là muốn lấy lại công bằng cho hai con trai rồi”.
“Chắc chắn là vậy, hai người con trai của Giang Vũ Dân đều trở thành tàn tật vì thanh niên này.
Dù tính cách Giang Vũ Dân trung hậu cỡ nào thì cũng không thể nhịn nổi!”
Chung quanh dần nổi lên tiếng xôn xao, ánh mắt chấn động, Giang Vũ Dân tự mình ra trận, còn dẫn theo nhiều lính tới như vậy thì rõ ràng là có ý: Người tới không có ý tốt!
Thấy Giang Vũ Dân xuất hiện, Hoàng Cẩm Dư thở phào một hơi.
Đối mặt với Diệp Thiên – tên bạo lực dám ném cả Giang Vân Thiển, cậu ta đúng là hơi hoảng nhưng giờ Giang Vũ Dân xuất hiện – một trung tướng, ông ta đã kiểm soát tình hình, còn nhiều lính đeo súng như thế nữa, dù Diệp Thiên ngang ngạnh cỡ nào, cậu cũng không thể đả thương người khác không kiêng dè.
Tiếu Văn Nguyệt đứng cạnh Diệp Thiên, ánh mắt căng thẳng, chân mày nhíu chặt.
Tuy Diệp Thiên mạnh mẽ, thực lực đàn áp thiên hạ nhưng trong trí nhớ của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên chưa từng xung đột với bên chính phủ hay quân đội, mà người đứng trước mặt lại còn là một trung tướng chân chính.
Nhân vật cỡ này có địa vị rất quan trọng ở Hoa Hạ, ảnh hưởng rất lớn.
Diệp Thiên không thể nào dùng võ trấn áp những cao thủ võ đạo kia, một khi trung tướng dùng vũ lực, điều này chẳng khác nào đang khiêu khích sự uy nghiêm của quân bộ Hoa Hạ.
Một người, dù mạnh cỡ nào thì có thể mạnh hơn cả một quốc gia sao?
So với Tiếu Văn Nguyệt đang lo lắng, bản thân Diệp Thiên lại chẳng hề nao núng, ánh mắt bình thản.
Dù người đứng trước mặt là một trung tướng, vẻ mặt cậu vẫn đạm như nước, mắt hơi ngước lên.
“Có thể cử một vị tướng tới đây, nhà họ Giang đúng là có một chút bản lĩnh!”