Chương 1005
“Sao, ông muốn báo thù cho hai anh em Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm à? Đây là thủ đoạn của nhà họ Giang đúng không?”
Giọng nói của Diệp Thiên vô cùng thoải mái dù đang bị mười mấy khẩu súng bao quanh, cậu cũng chẳng coi là gì.
Nghe thấy giọng điệu này của Diệp Thiên, ánh mắt Giang Vũ Dân lóe lên, sự lạnh lẽo càng dày.
“Hay cho thằng ranh con, Giang Vũ Dân tôi từng gặp vô số người, thấy không ít thanh niên tài tuấn nhưng kẻ ngông cuồng như cậu thì mới gặp lần đầu”.
“Trong thủ đô to lớn này, dù là đệ tử dòng chính của bốn dòng họ lớn thì cũng chưa ai dám đứng ra chống lại nhà họ Giang.
Tôi muốn biết dựa vào gì mà cậu dám làm chuyện điên rồ thế này?”
Câu hỏi của Giang Vũ Dân cũng là sự hiếu kỳ của mọi người chung quanh.
Chuyện hai anh em Giang Vân Thiển, Giang Vân Thâm bị người ném ở Tây Sơn đã truyền khắp thủ đô chỉ trong một ngày, khiến nhiều người khiếp sợ nhưng họ kinh hoàng thì kinh hoàng, khiếp sợ thì khiếp sợ, họ cũng không biết người ra tay có chỗ dựa thế nào mà dám tàn nhẫn với hai anh em nhà họ Giang như thế.
Nên biết là con cháu dòng chính của mấy nhà đứng đầu Hoa Hạ cũng chưa thể quyết đoán cỡ đó đâu.
“Dựa vào gì à? Chỉ dựa vào việc họ dám xông loạn làm bậy, tôi sẽ không nương tay!”
“Đừng nói là ném họ xuống Tây Sơn, dù giết họ ngay tại chỗ, thế thì có gì?”
Giọng Diệp Thiên vẫn lạnh nhạt, còn toàn trường th2i chấn động.
Đối mặt sự áp chế của cả một đống súng như vậy, chỉ cần Giang Vũ Dân ra lệnh một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị bắn thành cái sàng, đến nước này mà Diệp Thiên còn dám nói năng ngông nghênh thế à?
“Thằng nhóc ngạo mạn!”
Giang Vũ Dân quát một tiếng, tay vừa nhấc lên rồi lại nặng nề rơi xuống.
“Gông cổ, dẫn hắn về xét xử!”
Tất cả đội viên đều tiến lên, chuẩn bị bắt Diệp Thiên…
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng Giang Vân Thiển cũng tỉnh lại, Giang Hải Thiên thấy cháu nội tỉnh thì vội tiến lên.
“Vân Thiển, cuối cùng cháu cũng tỉnh”.
Thấy cháu nội hăng hái ngày xưa nằm trên giường bệnh với dáng vẻ tái nhợt trắng bệch, ông ta không nhịn được mà chảy nước mắt.
“Ông nội!”
Âm thanh Giang Vân Thiển yếu ớt, tứ chi truyền tới cơn đau đớn khiến đôi mày của cậu ta nhíu lại.
“Vân Thiển, cháu không cần nói gì, cũng không cần lộn xộn, giờ cháu cần dưỡng bệnh”.
Khi Giang Hải Thiên nói, trong mắt lóe lên tia sát khí.
“Cháu yên tâm, bố của cháu đã dẫn người đi tìm tên côn đồ láo xược kia, chuyện cháu và Vân Thâm, nhà họ Giang chúng ta sẽ đòi lại công bằng!”
Giang Vân Thiển nghe thế thì ánh mặt cũng tụ lại.
“Cái gì, bố dẫn người đi tìm người kia ạ?”
Cậu ta kích động bật dậy, tuy tứ chi đau đớn vô cùng nhưng cậu ta vẫn lớn tiếng nói.
“Ông nội, mau gọi điện bảo bố dừng tay, người kia không thể đụng đâu!”
“Cậu ta là Diệp Lăng Thiên!”