Cao Thủ Tu Chân


Đúng lúc này, một bàn tay mảnh mai trắng muốt nắm lấy chân ghế, A Hổ giật mình, lập tức dừng lại.
Là Diệp Thiên ngăn anh ta lại!
A Hổ thầm kinh hãi, lần này anh ta dùng hết sức đập, lực mạnh tới cỡ nào cơ chứ, nhưng Diệp Thiên lại có thể nhẹ nhàng dùng một tay chặn được.
“Không cần ra tay tàn nhẫn như vậy!”.
Năm xưa A Hổ đã từng liều mạng chém giết chốn giang hồ, là tay đánh số một của Ngô Quảng Phú, khiến vô số người nghe thấy tên thôi cũng khiếp sợ, Từ Á Lam thực sự sợ A Hổ bất bình thay cho Diệp Thiên, lập tức ra tay với hắn.
“Bốp!”.
Trong mắt A Hổ thoáng loé lên vẻ giận dữ, anh ta đi lên trước hai bước, tát thẳng vào mặt Từ Á Lam một cái.
A Hổ là kẻ lợi hại đến mức một tay cũng nhấc được vật nặng cả trăm cân, cái tát vừa hạ xuống, Từ Á Lam bất ngờ bị hất văng sang một bên, nửa má sưng vù, hơn nữa còn nhổ ra hai chiếc răng nhuốm máu.
Nhưng hắn không dám làm gì khác, ba mươi tên đàn em cũng coi như không nhìn thấy, chỉ run rẩy đứng ở một bên.
“Từ Á Lam, lúc đầu tao còn tưởng rằng mày là một người tài, cho nên tao mới giới thiệu mày với Viên Phong, để cho mày phụ trách phố thương mại trung tâm.

Địa vị mày càng ngày càng cao nên càng ngày càng có bản lĩnh đúng không?”.
“Mày có biết cậu Thiên là ai không? Ngay cả cậu ấy mà mày cũng dám đắc tội sao?”.
A Hổ mở to mắt, lại giơ chân lên đá Từ Á Lam văng ra sau nửa mét.
“Cậu ấy là ân nhân của ông chủ, ngay cả ông chủ cũng cung kính với cậu Thiên mà mày dám thách thức cậu ấy, mày thấy mày sống lâu quá rồi đúng không?”.
Áo của đám đàn em Từ Á Lam ướt sũng, gương mặt khiếp sợ không thôi.
Mới vài ngày trước, có tin tức từ cấp trên gửi tới, rằng hình như có một nhân vật bí ẩn đứng đằng sau đại ca Ngô Quảng Phú, người này là chủ tịch thật sự đứng sau tập đoàn Thiên Phong, hơn nữa còn là ân nhân của Ngô Quảng Phú.

Nhiều người vẫn đang đồn đoán về nhân vật bí ẩn này, không biết người đó có thân phận như thế nào, nhưng không ngờ rằng, nhân vật bí ẩn nọ thực ra lại là Diệp Thiên.
“Anh Hổ, em… em không biết cậu ta là cậu Thiên ạ!”.
Từ Á Lam bây giờ có cả gan đi chết luôn rồi, Viên Phong xảy ra chuyện, hắn liền gọi một đám đàn em, định kéo đến ra mặt cho Viên Phong, để sau này hắn có thể sẽ giành công trước Viên Phong.
Nhưng bây giờ, hắn đã đắc tội tới sếp của ông chủ, chưa nói đến việc giành công, đêm nay hắn bước ra được quán bar đã là phúc bảy đời rồi.
“Không biết à? Vậy bây giờ tao cho mày biết luôn!”.
Từ trước đến nay, A Hổ luôn hành động quyết liệt mà dứt khoát, Từ Á Lam đã đắc tội đến Diệp Thiên anh ta không biết Diệp Thiên có vì chuyện này mà không hài lòng với Ngô Quảng Phú không.

Nghĩ đến đây anh ta càng điên tiết, cầm ngay cái ghế kim loại ở bên cạnh, chuẩn bị đập Từ Á Lam.
Từ Á Lam như chết sững, nhưng cũng không dám trốn tránh, chỉ có thể nhìn chiếc ghế chuẩn bị đập xuống.
“Bốp!”.
Đúng lúc này, một bàn tay mảnh mai trắng muốt nắm lấy chân ghế, A Hổ giật mình, lập tức dừng lại.
Là Diệp Thiên ngăn anh ta lại!
A Hổ thầm kinh hãi, lần này anh ta dùng hết sức đập, lực mạnh tới cỡ nào cơ chứ, nhưng Diệp Thiên lại có thể nhẹ nhàng dùng một tay chặn được.
“Không cần ra tay tàn nhẫn như vậy!”.
Diệp Thiên thu tay lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hắn chỉ muốn báo thù cho đại ca của mình thôi.

Dù chọn nhầm đối tượng nhưng cũng có thể hiểu được!”.
Diệp Thiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Từ Á Lam.
“Hôm nay, tôi coi như anh không biết gì nên tha cho một mạng.

Nếu sau này muốn báo thù cho người khác, tốt nhất anh nên biết rõ mình có bản lĩnh đó hay không!”.
Trong nháy mắt, Từ Á Lam cảm thấy mình như từ địa ngục bay lên thiên đường, hắn vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng gật đầu.
“Cậu Thiên, tôi biết rồi, tôi biết rồi ạ, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa!”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui