Chương 1039
Giang Hải Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt hơi khựng lại.
Ông ta là quân nhân đã giải ngũ, không hiểu về thương mại, nên Tập đoàn Thịnh Đường nhà họ Giang đã tìm được một người có chức vụ cao trong doanh nghiệp thuộc top 500 doanh nghiệp mạnh nhất thế giới đến đảm nhiệm chức vụ CEO, nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng hiểu rõ, Tập đoàn Thịnh Đường có chín nhà phân phối vô cùng thân thiết, mười năm chưa hề thay đổi, có sự hợp tác vô cùng bền vững với Tập đoàn Thịnh Đường.
Nhưng bây giờ chín nhà phân phối lại cùng lúc lựa chọn dừng hợp tác với Tập đoàn Thịnh Đường, điều này đúng là không thể tin được.
Giang Vũ Dân đảo mắt, nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, là cậu làm sao?”.
Thần thái ông ta thay đổi, càng nghĩ càng thấy lạ, Diệp Thiên rốt cuộc dựa vào đâu có thể cắt được kênh phân phối của Tập đoàn Thịnh Đường, cô lập hoàn toàn Tập đoàn Thịnh Đường?
Đây không chỉ cần một mạng lưới quan hệ lớn mạnh, mà còn cần một nguồn tiền khủng khiếp đến mức đáng sợ, số tiền lớn như vậy, cho dù các ông lớn ở tỉnh Xuyên của Diệp Thiên, cho dù là bốn gia tộc lớn ở thủ đô liên kết lại cũng chưa chắc đã đạt đến, Diệp Thiên làm sao lại có được khối tài sản khủng đến vậy?
Thấy vậy, Diệp Thiên chỉ mỉm cười, giơ một ngón tay về phía Giang Vũ Dân.
“Vừa rồi, chỉ là làm hỏng tàu mẹ thương mại của nhà họ Giang các ông mà thôi, còn bây giờ, tôi sẽ cùng các ông chơi với giới quân đội!”.
Cậu nói dứt, tiếng quay của cánh máy bay trực thăng đang hạ cánh xuống bên ngoài đại sảnh vọng đến.
Đại sảnh tiếp khách được thiết kế bằng kính trong suốt, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh đèn chớp nháy, ba chiếc máy bay thực thăng quân dụng đang xuất hiện trước mắt!
“Ầm ầm”
Tiếng ầm ầm cực lớn từ trên trời dội xuống, ba chiếc máy bay trực thăng quân dụng đồng thời đáp xuống trên quảng trường của Trung Hoa Các.
“Chuyện gì vậy?”
Tướng Trần, Giang Hải Thiên đều cảm thấy không thể tin được.
Tất cả đều tỏ ra kinh hãi.
Có thể điều động được trực thăng quân dụng, trừ trường hợp có nhiệm vụ đặc biệt cần chấp hành ra thì chỉ có cấp tướng trở lên mới đủ quyền hạn.
Đối với những tướng đã về hưu như bọn họ căn bản không thể.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến ba chiếc trực thăng quân dụng vội đáp xuống Trung Hoa Các chứ?
Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân nhìn nhau rồi lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diệp Thiên.
Bọn họ bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Mấy chục nhân viên mở cửa bước vào xếp thành hàng.
Sau đó, năm người đàn ông trung niên mặc quân phục bước đi ầm ầm, vững chãi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
“Tướng Vương?”
Tướng Trần nhìn thấy một người trong số đó thì mặt tái mặt và nhanh chóng đi tới.
Ông ta vốn thuộc cấp trung trong quân đội, còn người trước mặt thì hiện tại là thống soái tối cao trong bộ phận chiến đấu, nắm giữ quân đội của năm tỉnh và hai thành phố trực thuộc, vậy thì quyền lực sẽ lớn tới mức nào chứ?
Lúc ông ta còn kiểm soát toàn tỉnh thì đã không thể nào so sánh với người này rồi, huống hồ lúc này ông ta đã lui về hậu phương, còn đối phương đang đúng lúc lên như diều gặp gió, uy thế hừng hực.
“Người đó là thống soái tối cao của quân khu trung bộ, là tướng Vương Hướng Hầu.