Chương 1042
Trong lịch sử Hoa Hạ, có biết bao nhiêu người bảo vệ đất nước xuất sắc đã xuất hiện, giống như những anh hùng đã chiến đấu vì đất nước hay là những người cống hiến cho dự án ‘hai bom một vệ tinh’ năm xưa thì đều được coi là những người như vậy.
Đối với những anh hùng cống hiến cho đất nước như vậy thì đất nước đã đặc biệt thiết kế huân chương để bày tỏ sự tuyên dương, được gọi là huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc.
Sở hữu huân chương này tương đương với việc được thừa nhận là người bảo vệ cho tổ quốc và là niềm vinh hạnh to lớn cho người sở hữu.
Đến cả các đại tướng cũng cảm thấy vinh dự nếu có được huân chương này.
Đây chính là niềm vinh hạnh to lớn nhất ở Hoa Hạ.
Ai cũng dốc lòng để trở thành người bảo việ Tổ Quốc, dốc lòng cống hiến bản thân.
Muốn có được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc là điều khó càng thêm khó.
Thế nhưng người thư ký của Hoa Hạ này lại mang tới tấm huân chương đó.
Không chỉ có vậy, tấm huân chương còn được trao cho một thanh niên chưa tới 20 tuổi.
Một vị tướng Long Nhận chưa tới 20 tuổi, một người bảo vệ Tổ Quốc chưa tới 20 tuổi, cả đại sảnh chìm vào im lặng, sau đó là tiếng hô kinh hãi vang lên.
Mấy người Giang Hải Thiên và tướng Trần đã hoàn toàn đóng băng, không còn dám nghĩ ngợi gì nữa.
Nếu việc Diệp Thiên trở thành tướng Long Nhận đã phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của nhà họ Giang thì việc giờ đây Diệp Thiên nhận được sự xem trọng của cấp trên, nhận được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc đã khiến họ rơi vào tuyệt vọng thật sự rồi.
Những người sở hữu huân chương có ai mà không phải là nhân vật hàng đầu đâu? Những người như vậy thì việc đệ đơn trình tố cáo có thể trị tội nổi họ sao?
Chuyện này không chỉ do Giang Vân Thâm gây sự trước mà kể cả Diệp Thiên có chủ động ra tay thì nhà họ Giang cũng không thể làm gì được Diệp Thiên.
Vì tất cả chính quyền và quân đội đều sẽ đứng về phía Diệp Thiên thôi.
Giang Hải Thiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên thì cảm thấy chấn động.
Ông ta vốn tưởng rằng có thể mời được năm vị tướng tinh, hai vị bí thư và cả các doanh nghiệp trong tốp mười của ba gia tộc trong Hoa Hạ thì có thể chèn ép Diệp Thiên và nhà họ Diệp.
Có thể đè bẹp được Diệp Thiên khiến cậu trở thành tội đồ của Hoa Hạ, không còn được ở trong Hoa Hạ nữa, thế nhưng ông ta không ngờ dù đã điều động cả lực lượng hùng hậu như vậy mà vẫn bị Diệp Thiên chèn ép.
Sức mạnh mà Diệp Thiên sở hữu đã vượt quá xa nhà họ Giang.
Lần đầu tiên ông ta phát hiện ra cũng có lúc nhà họ Giang lại bất lực như vậy.
Trung tướng như Giang Vũ Dân mà cũng có lần đầu tiên cảm thấy sụp đổ.
Một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại có thể lật đổ cả nhà họ Giang.
Còn bọn họ thì bó tay hết cách.
Sự chênh lệch như vậy không chỉ là vấn đề của một hay hai ngôi sao.
Diệp Thiên không hề nhận lấy huân chương Bảo Vệ mà chỉ khẽ xua tay.
“Mấy vị nặng lời rồi, Diệp Thiên chỉ cố gắng hết sức vì đất nước, còn chưa đủ tư cách để nhận được huân chương Bảo Vệ đâu!”
Người trao huân chương không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ đẩy huân chương về phía Diệp Thiên.
“Tướng Diệp, đại trượng phụ có làm có nhận, huống hồ cống hiến mà cậu dành cho đất nước rất xứng đáng nhận được vinh dự này.
“Về phía quân đội, cậu sáng tạo ra Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, cống hiến to lớn cho việc phát triển và huấn luyện Long Nhận, đầy là một công lao lớn!”