Chương 1046
Ngay khi ông ta đẩy bản đồ Thái Cực ra, Diệp Thiên lại đánh ra một quyền tay phải rồi bất chợt lại hạ xuống, kình lực toàn bộ tiêu tán.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Trương Chí Lăng thay đổi, đám người Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức ở bên dưới, ai ai cũng kinh ngạc, nhất là Hoa Lộng Ảnh, kinh ngạc đến mức bật thốt ra thành tiếng, vẻ mặt kinh sợ.
Diệp Thiên trong lúc giao đấu với Trương Chí Lăng lại từ bỏ giữa, huống hồ còn không có bất kỳ phòng ngự gì, trong lúc vật lộn với cao thủ mà làm như vậy, cũng đủ để mất mạng.
“Ầm!”
Bản đồ Thái Cực Âm Dương ngưng tụ, xuyên qua không gian, giống như một loại sức lực vô cùng kinh người, đánh vào trên người Diệp Thiên.
Bản đồ Thái Cực rộng lớn cũng hơn mười trượng, so ra thân hình Diệp Thiên thì lại nhỏ bé vô cùng, một tiếng vang động trời, sức lực bùng nổ tràn ra khắp Trung Hoa Các cũng run rẩy.
Mọi người chỉ nhìn thấy luồng sáng xanh lóe lên trên không, thân hình Diệp lại Thiên bay ra, bị bản đồ Thái Cực đánh một kích trên không, đánh bay lùi về phía xa, hóa thành một luồng sáng.
Trương Chí Lăng tay cầm phất trần, tay khẽ phất, bản đồ Thái Cực lập tức biến mất.
Ông ta nhìn chằm chằm luồng sáng xanh nơi chân trời phía xa, vẻ mặt liên tục thay đổi.
“Vù!”
Ở phía xa, luồng sáng xanh bỗng nhiên bùng nổ hóa thành từng điểm sáng ngập trời, sau đó một bóng người lại xé gió lao tới, trong thoáng chốc đã đến gần Trương Chí Lăng, chính là Diệp Thiên.
Khóe miệng Diệp Thiên còn vương máu, áo quần trên người đã bị sức mạnh kinh người xé rách, để lộ đường cong cơ bắp rắn rỏi cân xứng, mỗi một vị trí đều tràn ngập sức công phá kinh khủng.
Trương Chí Lăng khẽ nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Diệp Lăng Thiên, tại sao cậu lại làm như vậy?”
Từ đầu đến cuối tổng cộng ông ta đánh ra ba chiêu, nhưng Diệp Thiên lại không hề phòng ngự, cũng chưa từng tấn công ông ta, chỉ thản nhiên đỡ lấy ba lần tấn công của ông ta.
Diệp Thiên một tay khẽ chùi vết máu khóe miệng, vẻ mặt tươi cười.
“Tôi từng nhận được ơn lớn chỉ điểm của ông, ân tình này mãi mãi khắc ghi trong lòng, vì vậy trận chiến này tôi nhường ông ba chiêu!”
Đám người Diệp Vân Long bên dưới, ai ai cũng có vẻ mặt sợ hãi, tu vi Trương Chí Lăng siêu việt, xếp thứ ba trên bảng sức lực chiến đấu thế giới, tu vi này cũng phải mạnh hơn gấp đôi so với Alis và Mitsui Masao cộng lại.
Diệp Thiên vừa đến đã nhường ba chiêu, chịu đựng ba lần tấn công vô cùng đáng sợ, quyết đấu với cao thủ như vậy cũng đủ mất mạng rồi.
“Diệp Lăng Thiên, phải chăng cậu cho rằng làm vậy thì tôi sẽ nương tay sao?”
Trương Chí Lăng trầm giọng nói.
Diệp Thiên cười nhạt, huơ tay, cậu khẽ xoay cổ, tiếng các khớp xương vặn vẹo vang lên khắp người.
“Đã qua ba chiêu, bây giờ, tôi sẽ không nương tay nữa!”
Cậu khẽ nâng tay trái lên, năm ngón tay khép lại, tay phải dựng thắng, là chiêu thức khởi động tiêu chuẩn của Thái Cực Quyền.
“Lãm Tước Vĩ?”
Ánh mắt Trương Chí Lăng nhìn chăm chú.
Diệp Thiên cười mỉm, sức lực xung quanh dâng trào: Như Phong Tự Bế, Vô Thủy Đoạn Tuyệt.
“Tôi sẽ dùng Thái Cực Quyền mà tôi lĩnh ngộ được, đấu với Thái Cực Quyền của ông!”