Chương 1049
Trong sảnh chính bữa tiệc, đám người Diệp Vân Long đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khó mà tin được.
Trương Chí Lăng vào mười năm trước đã xếp thứ ba trên bảng xếp hạng sức lực chiến đấu thế giới, tu vi sâu không lường được.
Trên bảng xếp hạng sức lực chiến đấu thế giới vừa công bố cách đây không lâu, ông ta vẫn giữ vị trí thứ ba, vị trí chưa từng thay đổi, có thể thấy thực lực đã được giới võ đạo quốc tế công nhận.
Nghe nói, ông ta đã bước vào siêu phàm thần phẩm, mà hiện tại, vị Chưởng môn Võ Đang này lại bị Diệp Thiên bức lùi khi dùng Thái Cực Quyền Thôi Thủ?
Diệp thiên khẽ nâng hai tay, sau đó chậm rãi đè xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Ánh mắt Trương Chí Lăng nặng nề, trong lòng sôi sục.
Vừa nãy Diệp Thiên ôm vào giống như ôm cả trời vào lòng, như vượn già ôm ấn.
Trong phút chốc hai luồng sức lực giao nhau, thoáng chốc ngay cả ông ta cũng không đỡ được.
“Diệp Lăng Thiên, Thái Cực Thôi Thủ, tôi thua rồi!”
Ông ta tay cầm phất trần, âm thanh vang vọng mạnh mẽ, không hề ra vẻ.
Ngay khi ông ta dứt lời, phù trần trong tay bỗng nhiên phát nổ, hóa thành từng mảnh vụn trên trời, sau đó một luồng sáng vàng phóng lên trời, tiếng kiếm chấn động không trung.
“Ồ?”
Ánh mắt Diệp Thiên tập trung, ngay từ lần đầu tiên gặp được Trương Chí Lăng, cậu đã cảm nhận được phù trần này có chút kỳ lạ, thì ra phù trần chẳng qua chỉ là cải trang, bên trong lại là một thanh kiếm vàng Võ Đang cứng cáp cổ xưa.
Trương Chí Lăng đeo kiếm sau lưng, cả người bừng bừng kiếm ý.
“Võ Đang nhất mạch tôi đây đã đi được trên con đường Thái Cực Quyền rất xa, thế mà về Thái Cực Quyền, tôi đã thua trong tay cậu!”
“Bây giờ, cậu hãy nhận lấy Thái Cực Kiếm của tôi đi!”
“Vù!”
Tiếng kiếm vang vọng chân trời, một tay cầm kiếm vung lên, kiếm vàng trong tay vẽ ra một đường cong vàng rực, chia cắt không trung.
“Rầm!”
Một nửa không gian bị kiếm vàng chia cắt, kiếm khí trải rộng cả ba trăm mét, một kiếm chém không!
“Xoẹt!”.
Một luồng sáng kiếm màu vàng chém ngang xuống, nửa mảng hư không được ánh sáng vàng chiếu rọi, vô cùng chói mắt.
Những người xem chiến bên dưới ngoại trừ phía Diệp Vân Long ra, những người khác đều không nhìn thấy rõ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên đầu mình nặng nề, hô hấp trở nên đình trệ.
Giữa không trung, Diệp Thiên di chuyển nửa bước nhỏ sang bên cạnh, một kiếm của Trương Chí Lăng lướt qua ngay trước người cậu.
“Thái Cực Kiếm Pháp?”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, bước một chân ra, nghiêng người lướt tới, tạo thành một vệt sóng khí thật dài, đánh một quyền nhắm thẳng vào ngực của Trương Chí Lăng.
“Băng Kình, Tiến Bộ Ban Lan Chùy!”.
Trương Chí Lăng không hề thay đổi sắc mặt, tay phải không suy suyển đánh về phía Diệp Thiên, cứng rắn đối chọi với Diệp Thiên trên không trung.