Chương 1057
Trương Chí Lăng mặc kệ, chân khí được vận động, cây kiếm giống như được đốt ở nhiệt độ cao phát ra màu đỏ như máu, cả cơ thể ông ta đang bị gia nhiệt bởi chân khí, được bao quanh bởi sức nóng của chân khí giống như đang bốc hơi vậy.
“Diệp Lăng Thiên, trận chiến này không liên quan tới ơn thù, chỉ liên quan tới uy danh của Võ Đang.
Tôi là chưởng môn của Võ Đang, không cho phép thất bại trong tay một kẻ ít tuổi thuộc thế hệ sau như cậu!”
“Hãy đón lấy nhát kiếm!”
Giọng nói ông ta lẫm liệt.
Cả cơ thể như hóa thành kiếm.
Diệp Thiên hừ giọng lạnh lùng.
Ánh mắt cậu tối xuống vài phần.
Toàn thân cậu tập hợp sức mạnh đang định lao lên ngăn Trương Chí Lăng thì bỗng cậu khựng chân nhìn xéo lên bầu trời.
“A Di Đà Phật!”
Một câu nói vang lên, từ trên bầu trời, một luồng sáng màu vàng lao về phía Trương Chí Lăng đánh bay cây kiếm trong tay ông ta.
Đồng thời, chân khí xung quanh ông ta cũng bị đánh tan, ngăn chặn bước dùng cơ thể hóa kiếm cuối cùng của ông ta.
Đám đông bên dưới đều bàng hoàng, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Diệp Thiên là nhìn rõ, đó là một chuỗi hạt Phật được khắc chữ Phạn.
Chính chuỗi hạt Phật này đã phá tan cơ hội hoàn thành bước cuối cùng trong ý đồ của Trương Chí Lăng.
“Hả!”
Trương Chí Lăng vốn muốn sống chết tới cùng với Diệp Thiên nhưng không ngờ lại bị ngăn cản.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thì thấy một bóng hình cao gầy mặc áo cà sa đang lơ lửng trên không trung.
Luồng ánh sáng vàng thu lại rơi vào tay người này.
Ông khẽ vén tay áo, miệng lầm bầm và xoay chuỗi hạt trong tay với bộ dạng hiền từ.
Rõ ràng đây là một lão tăng
Người này đạp trên bánh xe ánh sáng, đứng giữa không trung giống như Phật sống, xung quanh là ánh sáng vàng gia trì, nhìn trông vô cùng đạo mạo, uy nghiêm.
Mấy người Diệp Vân Long lúc này đều đơ người khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Một lúc lâu sau họ mới hoàn hồn và cảm thấy hiếu kỳ trước sự xuất hiện đột ngột của lão tăng, không biết thân phận của người này như thế nào.
Mấy người Lương Long Đình nhìn thấy lão tăng thì tỏ ra suy nghĩ.
Diệp Thiên nhìn chăm chăm lão tăng ni trước mặt.
Đó là cảm giác xảy ra khi gặp được một đối thủ mạnh thực sự.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, lão tăng chỉ dùng một chuỗi hạt Phật mà đã có thể ngăn được chiêu người hóa kiếm của Trương Chí Lăng.
Khiến ngay cả bản thân cậu cũng phải tự hỏi lại mình, nếu như cậu đích thân ra tay thì cùng lắm có khi chỉ có thể đánh tan chân khí của Trương Chí Lăng chứ không thể nào ngăn chặn một các dễ dàng như ông cụ này.
Lão tăng này chắc chắn là một kẻ mạnh tuyệt đỉnh có tu vi cao hơn cả Trương Chí Lăng.
Và tu vi của người này e rằng đã vượt qua cả siêu phàm thần phẩm.
“Là đại sư sao?”
Trương Chí Lăng nhìn là nhận ra bèn thốt lên khi nhìn thấy lão tăng.
“A Di Đà Phật!”
Lão tăng tiếp tục niệm phật sau đó nhìn Trương Chí Lăng.
“Trương chưởng môn sao lại đối xử với bản thân như vậy? Sự thành bại nhất thời chỉ như đám mây trôi trước mặt, sao phải tự hủy hoại sinh mạng của mình chứ?”
“Tôi và tiên sư Vô Tướng của ông có quen biết.
Nếu như hôm nay ông tự hủy hoại mình trước mặt tôi, sau này tôi làm thế nào ăn nói với ông ấy đây?”