Chương 1059
Ông ấy khẽ mỉm cười, nhìn về hướng Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười nhàn nhạt, không phản bác vì vốn cậu cũng không có ý muốn giết Trương Chí Lăng, chẳng qua là Trương Chí Lăng cứ dồn ép cậu.
“Đại sư Trí Đức!”
Trương Chí Lăng bừng tỉnh, đôi mắt trông u ám vô cùng.
“Diệp Lăng Thiên giết sư đệ của tôi, hủy họai danh tiếng của Võ Đang.
Chuyện này, tôi nhất định phải đòi lại sự trong sạch, mong đại sư đừng xen vào!”
Mặc dù ông ta đang vô cùng tức giận nhưng không dám lỗ mẵng.
Dù lúc này ông ta là chưởng môn Võ Đang thế nhưng đại sư Trí Đức là một cao thủ cùng thời với tiên sư Vô Tướng đạo trưởng, tu vi đã sớm vượt qua siêu phàm thần phẩm và lên tới mức nào thì còn chưa biết.
“Trương chưởng môn, ông muốn báo thù, tôi không ngăn cản nhưng đừng trách tôi nói thẳng, ông không động nổi vào cậu ta đâu!”
“Dù ông có dùng thân hóa kiếm, muốn sống chết tới cùng thì cũng không làm được!”
“Hiện tại, cậu ta vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức lực, ông có hiểu không?”
“Nếu như cậu ta dùng hết thì lúc này ông đã chết từ lâu rồi!”
Đại sư Trí Đức chậm rãi quay người, biểu cảm trông hết sức nghiêm túc khiến cho Trương Chí Lăng run rẩy.
“Cái gì?”
Ông ta bỗng bàng hoàng.
Bản thân lấy thân hóa kiếm bằng tu vi siêu phàm thần phẩm, nhát kiếm này sẽ kinh thiên động địa khiến thần quỷ phải hờn khóc, ông ta có đủ tự tin là có thể mạng đổi mạng với Diệp Thiên vậy mà vị đại sư Trí Đức đã lâu không xuất thế này lại nói rằng ông ta không thể khiến Diệp Thiên bị thương nổi sao?
Dù không cam tâm nhưng ông ta cũng đành lẳng lặng im miệng.
Bất luận là tu vi hay con mắt nhìn người thì đại sư Trí Đức đều hơn không biết ông ta bao nhiều lần.
Đến ông ấy còn cho rằng Trương Chí Lăng không thể khiến Diệp Thiên bị thương thì chứng tỏ tu vi của Diệp Thiên vượt xa hơn rất nhiều so với những gì ông ta thấy lúc này.
Còn Diệp Thiên chỉ nhìn chăm chăm đại sư Trí Đức, miệng nở nụ cười hứng thú.
Đúng là cậu chưa dùng hết thực lực đối với Trương Chí Lăng nhưng đến cả Trương Chí Lăng còn không cảm nhận được, thế mà đại sư Trí Đức vừa xuất hiện, chỉ nhìn qua đã biết cậu còn dư thực lực, có thể cảm nhận được sức chiến đấu của cậu thì khiến cậu cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Theo như cậu cảm nhận, trên người đại sư Trí Đức phát ra làn sóng cực kỳ nguy hiểm, đến cậu còn cảm thấy bị uy hiếp thì có thể thấy rằng cảnh giới tu vi của vị đại sư này đã đạt tới mức khó mà có thể tưởng tượng nổi rồi.
Cậu khẽ nhếch miệng cười, thầm cảm thấy thú vị: “Hoa Hạ rộng lớn, đúng là ngọa hổ tàng long, với một nhân vật như đại sư đúng là tôi mới lần đầu gặp đấy!”
Lúc này đại sư Trí Đức đã mặc kệ Trương Chí Lăng chỉ nhìn Diệp Thiên và khẽ mỉm cười.
“Một anh tài tuyệt thế như Diệp đế vương, lão tăng cũng thấy lần đầu.
Nếu như Diệp đế vương ở thời đại của chúng tôi thì chắc đã là người đứng đầu rồi!”
Ông ấy bước lên một bước, bánh xe ánh sáng dưới chân phát ra ánh sáng chói mắt và tiếp tục nói: “Không giấu dì Diệp đế vương, lần này lão tăng tới là vì đế vương!”
“Ồ!”
Diệp Thiên khẽ ngước mắt.
Đại sư Trí Đức chắp tay mỉm cười: “Những năm gần đây cậu một bước lên tiên, danh tiếng chấn động khắp thiên hạ, còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã xếp thứ năm trong bảng xếp hạng cao thủ, thật khiến lão tăng hiếu kỳ!”