Cao Thủ Tu Chân


Chương 1067
Trong lịch sử Hoa Hạ mấy nghìn năm, Địa Long từng xuất hiện ở dưới đất không chỉ một lần, bởi vì là giống loài hiếm gặp, nên tần suất xuất hiện thật sự rất thấp, trăm năm mới hiếm thấy một lần.

Mà doanh môn từng có Địa Long rơi xuống, như vậy có nghĩa là, rất có khả năng Doanh Môn còn có Địa Long tồn tại.

Địa Long có huyết mạch rồng thật, thuộc về dị thú, trong sách cổ có ghi lại, trong cơ thể có chưa nội đan, nội đan này là trợ thủ đắc lực cho việc tu luyện sức lực tinh thần.

“Nếu có thể có được nội đan của Địa Long, rồi đem đi luyện hóa, thì sức lực tinh thần của mình cũng đủ để tăng thêm một tầng, cho dù không thể một bước đột phá đến cảnh giới Phá thần, nhưng ít nhất cũng đạt được cảnh giới Quy thần viên mãn!”
Diệp Thiên nghĩ đến đây, ánh mắt lại rực lửa.

Đại sư Trí Đức xuất hiện, khiến cậu ý thức được cao thủ trên đời này, những người cậu từng gặp chẳng chỉ là một góc tảng băng trôi thôi.

Cứ lấy chiêu thức Long Trảo Thủ của đại sư Trí Đức mà nói, rõ ràng chưa dùng toàn lực, nếu đại sư Trí Đức muốn dùng toàn lực đấu với cậu, ngoài việc nâng toàn bộ Phệ Thiên Chi Thể đến mức cao nhất thì cậu thật sự không còn cách nào khác nữa.

Không chỉ vậy, ngoài đại sư Trí Đức, còn có Long Hoàng từng sừng sững đứng trên đỉnh cao giới võ đạo Hoa Hạ, lại thêm viện trọng tài đã suýt chút nữa giết chết Long Hoàng, còn có lời mà Thông Thiên Kính nói tương lai không xa nữa sẽ đến đại nạn tận thế, từng cái một cộng dồn, cho dù là cậu thì cũng cảm thấy vài phần áp lực.

Mà nếu muốn bất động như núi, bảo vệ những người bên cạnh thì cậu cần phải tiếp tục mạnh mẽ hơn.

“Xem ra, phải đến Doanh Môn một chuyến rồi!”
Cậu đứng dậy, đặt sách lại lên kệ, ngay lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Cầm lên xem, là chức năng thông báo từ điện thoại khiến con ngươi cậu chợt co lại.

“Hôm nay là ngày tám tháng mười hai, ngày mai là… Ngày giỗ của cô Tiêu?”
Năm trước, cậu quay về nơi tiếp giáp Vân Xuyên mới biết được tin dữ Tiêu Hà bệnh nặng qua đời, mà ngày chín tháng mười hai năm ngoái, cậu lại đang trong thời điểm then chốt phải bế quan tu luyện Phệ Thiên Chi Thể, nên đã bỏ lỡ ngày giỗ của Tiêu Hà.

Cậu xem Tiêu Hà như người mẹ thứ hai, mà Tiêu Hà cũng luôn coi cậu là con ruột, không thể quay về chữa trị trước khi Tiêu Hà mắc bệnh nặng, đây là tiếc nuối cả đời này của cậu.

Ngày giỗ Tiêu Hà năm nay đương nhiên cậu không thể bỏ lỡ!
Cậu lập tức lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Hoa Lộng Ảnh.

“Tiểu Ảnh, đến nơi tiếp giáp Vân Xuyên với anh một chuyến!”
“Anh dẫn em… Đi gặp người nhà!”
Ở một sân bay ven tỉnh Xuyên, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh cùng xuống máy bay, Hoa Lộng Ảnh kéo cánh tay Diệp Thiên: “Anh Thiên, anh nói muốn đưa em đi gặp người nhà, là ai vậy? Anh còn thân thích nào bên này sao?”
Ánh mắt Diệp Thiên chợt cứng lại, vẻ mặt bất động.

“Bà ấy… là bề trên anh kính trọng nhất ngoài mẹ anh!”
“Khi anh mất đi võ mạch, cả người trọng thương, là bà ấy đã cứu anh, dỗ anh ăn uống, đối xử với anh như con ruột!”
“Chỉ đáng tiếc, trời không độ người, năm ngoái bà ấy bệnh nặng đã qua đời rồi!””
“Lần này anh đưa em đến, là muốn cúng bái, hôm nay là ngày giỗ của bà ấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui