Chương 1068
Hoa Lộng Ảnh gặp lại Diệp Thiên đã hơn hai tháng, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Thiên như vậy, cô lập tức nắm chặt tay, im lặng an ủi.
Vẻ mặt Diệp Thiên khôi phục lại, khẽ cười với Hoa Lộng Ảnh, chuẩn bị rời khỏi sân bay, ngay lúc này, phía trước có một bóng người đi đến, bước ngang qua hai người họ.
Áo khoác màu đỏ thẫm trên người chàng trai, dáng người cao lớn, vai rộng hơn người thường ít nhất cũng mấy tấc, gương mặt anh tuấn kiểu phương Tây tiêu chuẩn, đôi mắt xanh lam sâu thẩm, có chút tia máu hiện lên.
Khi đi qua trước hai người Diệp Thiên, hắn khẽ nghiêng đầu quay sang nhìn Diệp Thiên, khóe miệng khẽ nhếch.
Hoa Lộng Ảnh nhìn người này chăm chú, chỉ cảm thấy kích động, gần như mất hồn, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đó, giống như bị hút vào lỗ đen, không thể thoát ra được.
Tầm mắt Diệp Thiên khẽ nâng lên, nhìn hắn, cảm giác kỳ lạ cách đây một tuần lại xuất hiện.
“Người tu luyện sức mạnh tinh thần?”
Trong lòng cậu chợt căng thẳng, chỉ một ánh mắt cậu đã đoán được, thanh niên phương Tây trước mặt này chắc chắn là cao thủ tu vi nội liễm tuyệt đỉnh, thậm chí chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng cũng không thể so được, hơn nữa người này còn là người tu luyện duy nhất cho đến nay có sức mạnh tinh thần xem như ngang với cậu.
Chuyện khiến cậu cảm thấy kinh ngạc nhất là tuổi tác người này thoạt nhìn vẫn chưa qua hai mươi sáu tuổi, bình thường ở tuổi này mà có được thực lực siêu phàm thần phẩm hơn cả Trương Chí Lăng, chắc chắn Diệp Thiên rất hiếm thấy trong cả đời này.
Cậu chợt có cảm giác kỳ lạ, ở sân bay vùng ven tỉnh Xuyên hẻo lánh này, sao lại xuất hiện nhân vật như vậy chứ?
Thanh niên tóc vàng, dưới ánh nắng có vẻ thân thiện chói mắt, hắn nhìn Diệp Thiên, càng cười sâu hơn.
“Diệp Lăng Thiên?”
Hắn nhếch miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.
“Lần đầu gặp mặt, tôi tự giới thiệu trước, tôi là Francis!”
“Cậu cũng có thể gọi tôi là…”
“Con của thẩm phán!”
“Francis, con của thẩm phán?”.
Hoa Lộng Ảnh chớp mắt.
Thanh niên lạ mặt đột nhiên xuất hiện, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, hắn nhìn đăm đăm Diệp Thiên, âm thầm quan sát, mang lại cảm giác như ở trên cao nhìn xuống.
Mặc dù cô không thể cảm nhận được làn sóng đáng sợ trên người thanh niên giống như Diệp Thiên, nhưng cô biết rõ người này chắc chắn là một nhân vật lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Con của thẩm phán? Chưa nghe qua!”.
Diệp Thiên ngước mắt lên, tỏ ra hờ hững.
“Cậu cố ý đến đây để gặp tôi đấy sao?”.
Thanh niên phương Tây tóc vàng tên Francis nở nụ cười giễu cợt.
“Đúng là tôi đến đây để tìm cậu.
Từ khi tôi trở thành con của thẩm phán, cậu là nhân vật đầu tiên cần tôi phải đích thân ra mặt đấy!”.
“Diệp Lăng Thiên, lần này tôi đến đây là để gặp mặt cậu, đồng thời cũng là lời thông báo cho cái chết sắp đến của cậu!”.