Chương 1069
“Ồ?”, Diệp Thiên nheo mắt lại.
Francis cười lạnh lùng, chỉ vào Diệp Thiên.
“Một tuần nay tôi đã thăm dò những sự tích của cậu ở Hoa Hạ, quả thật có thể gọi là truyền kỳ!”.
“Đáng tiếc, cậu không nên đối đầu với chúng tôi!”.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu máu, đi thẳng sang bên.
“Cậu càng giống truyền kì, tôi lại càng có hứng thú săn giết cậu!”.
“Diệp Lăng Thiên, cậu chỉ còn thời gian năm ngày nữa thôi, trong năm ngày này hãy tận hưởng những ngày cuối cùng của mình đi!”.
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất ở lối ra sân bay, nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
“Anh Thiên, người đó là ai vậy?”.
Hoa Lộng Ảnh nhìn về phía Diệp Thiên, nhíu mày.
Diệp Thiên không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Hắn là người của viện trọng tài!”.
Mặc dù Francis không thể hiện gì, cũng chưa hề ra tay, nhưng chỉ đối mặt nhau như vậy, cậu đã cảm nhận được sức mạnh thẩm phán cực kì tinh thuần trong cơ thể Francis, còn mạnh mẽ bền chắc hơn bất kì cao thủ nào của viện trọng tài.
Tuy rằng đứng cách xa mấy trượng, nhưng làn sóng mạnh mẽ tà ác trong cơ thể Francis lại như nước triều dâng, hết sóng này đến sóng khác chấn động hư không.
“Viện trọng tài sao?”.
Nghe đến tổ chức cổ xưa xưng bá mấy trăm năm ở quốc tế, Hoa Lộng Ảnh cũng vô cùng kinh ngạc.
Lần trước ở bãi biển Nam Hải, viện trọng tài vừa mới phái năm trọng tài viên tinh anh tới, bây giờ mới qua chưa được nửa tháng đã có thêm cao thủ tới.
“Không cần quan tâm tới hắn!”.
Diệp Thiên ôm Hoa Lộng Ảnh, nhẹ nhàng xoay người.
“Chúng ta đi cúng bái cô đi!”.
Cậu hoàn toàn không để tâm đến con của thẩm phán viện trọng tài gì đó.
Trên con đường cậu đi, người muốn giết cậu nhiều vô số kể, nhưng đã ai thật sự thành công chưa?
Với tu vi của cậu hiện giờ, nếu không phải mười sáu Thẩm phán vương của viện trọng tài đích thân ra tay, những người khác hoàn toàn chẳng là gì trong mắt cậu.
Rời khỏi sân bay, Diệp Thiên cùng Hoa Lộng Ảnh bắt xe buýt ở quê, đi thẳng đến một thôn nhỏ ở nơi giáp ranh tỉnh Vân và tỉnh Xuyên.
Thôn tên là Vượng Trúc, cây trúc ở nơi này cao to thẳng tắp, sức sống mãnh liệt, nhà nào cũng dùng ống trúc to lớn để dựng nhà, đông ấm hè mát.
Hơn nữa, bất kể có đốn cây thế nào, trúc ở đây vẫn vươn cao sau mỗi lần gặp mưa đêm, do đó được đặt tên là Vượng Trúc.
Đứng ở lối vào thôn Vượng Trúc, nhìn những cây trúc xanh biếc chọc thẳng lên trời ở đường núi bên cạnh, Diệp Thiên bỗng ngẩn ngơ.
Cậu chỉ về phía khu rừng xanh tươi, giọng nói xa xăm: “Tiểu Ảnh, nơi đó… là nơi anh từ thủ đô trải qua bao gian nan trắc trở, thất vọng chán nản, cuối cùng bị thương nặng hôn mê!”.
“Cô Tiêu đã phát hiện ra anh ở đây, rồi cứu anh về”.
Hoa Lộng Ảnh khẽ gật đầu, động tác dịu dàng, nghĩ tới một đứa trẻ mười tuổi bị thương nặng ngã trong rừng trúc, cô lại cảm thấy xót xa.
Diệp Thiên dắt tay Hoa Lộng Ảnh chậm rãi đi vào trong thôn.
Xung quanh thôn, nhiều cô chú đều không tự giác quay đầu nhìn về phía hai thanh niên nam nữ lạ mặt.
Lần này Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh về thôn, vì khiêm tốn nên ăn mặc vô cùng bình thường.
Tuy nhiên, cho dù ăn mặc giản dị, nhưng hai người một cao lớn tuấn tú, một xinh đẹp tuyệt trần, quả là trai tài gái sắc, khí chất khác với những người dân thôn chân chất thật thà này.
Nhiều người đều đang nghĩ thầm không biết đây là họ hàng nhà ai.
Thời gian Diệp Thiên ở lại thôn không dài, những người này đa số đều lạ mặt, nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp lại từng người.
Hai người đi xuyên qua thôn, tiến về phía sườn núi cao ở phía sau thôn, nơi đó là mộ của Tiêu Hà.
“Ồ? Có người tới trước rồi à?”.