Chương 1090
“Hóa ra ông chủ Gia Hồng là cậu Bân, là do con trai tôi mạo phạm.
Chuyện này không liên quan thương mại Lạc Thiên, chúng tôi không nhúng tay vào nữa!”
Lâm Lạc Thiên không hổ là tinh anh giới kinh doanh, nghe nói tới cậu Bân thì ông ta không nghĩ nhiều, trực tiếp xua tay lui lại, đứng sang một bên.
Ngô Xuân Phúc và Vương Quế nhìn Lâm Hán Bình đầy mong đợi nhưng Lâm Hán Bình lại im lặng, đứng sang một bên với bố mình, đầu cúi gầm, không dám đối diện ánh mắt đám đông.
“Con rể Lâm…”
Tuy Vương Quế chỉ là người nhà quê nhưng cũng hiểu được tình hình hiện tại, sắc mặt bà ấy đỏ lên, chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào.
Trước đó bà ấy đã khoác lác với dân trong thôn là con rể mình sẽ giải quyết việc này dễ dàng, dân trong thôn còn tin là thật nên nịnh bợ bà ấy, giờ thì sự thật lại quá tàn khốc.
“Hầy!”
Ngô Duyệt Tinh cô đơn đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút hết, vẻ mặt đờ đẫn.
Ngô Duyệt Vũ đang đỡ chị gái, tuy không cam tâm nhưng cô ta chẳng làm được gì.
Dù mấy năm nay đi học bên ngoài đã bị phồn hoa cám dỗ nhưng đây là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, cô ta không nỡ nhìn thôn Vượng Trúc bị san bằng.
Nhưng dù không muốn thì giờ cô ta cũng không thể không chấp nhận, vì việc đã rơi vào tình trạng không có cách nào cứu vãn.
Sau lưng đối phương là Lâm Thiếu Bân, giương mắt khắp cả tỉnh Xuyên thì trừ phi Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Sở Thiên Nam lên tiếng, nếu không còn ai có thể làm Lâm Thiếu Bân thay đổi quyết định?
Vào lúc Ngô Duyệt Vũ tuyệt vọng tới cùng cực, ánh mắt bỗng co rụt.
Bên kia đồng ruộng, một bóng dáng cao gầy lọt vào tầm nhìn.
Trên tay người đó còn cầm đồ uống, một tay đút túi, thản nhiên dạo bước tới đây, đó đúng là người mà không ai thấy nãy giờ – Diệp Thiên!
Diệp Thiên ung dung bước tới, nhìn trông vô cùng nhàn nhã.
Bầu không khí ngưng động, tình thế trở nên gay cấn, vậy mà cậu cứ như không cảm thấy gì giống như sự việc không hề liên quan tới mình vậy.
Ngô Duyệt Vũ vốn trông đợi một điều kỳ tích nào đó xảy ra nhưng nhìn thấy Diệp Thiên thì cô ta chỉ khẽ lắc đầu.
Lúc này Diệp Thiên vội đi tới ra vẻ anh hùng cứu thế.
Thường thì anh hùng sẽ là những người tới sau cùng, thế nhưng tình huống trước mặt thì Diệp Thiên có tới cũng có tác dụng gì chứ?
Cả nhà Lâm Hán Bình uy phong tới mức nào ở huyện Tu Vân? Vậy mà đối diện với bất động sản Gia Hồng thì chẳng khác gì một con chó chết, không dám cả xả bom, chỉ biết lẳng lặng đứng qua một bên.
Diệp Thiên còn không bằng cả người nhà Lâm Hán Bằng thì sao có thể đối phó được với cậu chủ Lâm Thiếu Bân hàng đầu trong tỉnh Xuyên chứ?
Diệp Thiên từ phía ruộng đi tới, cuối cùng đứng giữa hai bên.
Cậu nhìn Ngô Xuân Phúc đang ôm vai với biểu cảm đau đớn.
“Chú Ngô!”
Cậu khẽ cúi người đặt một tay lên vai của Ngô Xuân Phúc.
Ngô Xuân Phúc bỗng cảm thấy một luồng khí nóng truyền tới, vô cùng thỏa mái, cảm giác đau đớn trên vai dần biến mất.
Diệp Thiên một tay vẫn cầm cốc nước ngọt và nhìn về phía Ngô Duyệt Tinh.
“Chị Tinh, ai đã khiến chú Ngô bị thương vậy?”
Cậu nói giọng thản nhiên giống như đang hỏi một cách hết sức bình thường.
“Là người đó!”