Chương 1093
“Tiểu Vũ, một tên Lâm Thiếu Bân mà lại kinh khủng như vậy trong mắt em sao? Hừ, so với anh, hắn còn kém xa!”
Diệp Thiên khẽ dao động đôi mắt nhìn về phía người thanh niên dẫn đầu Gia Hồng.
“Hóa ra là chó của Lâm Thiếu Bân à.
Vừa hay, tâm trạng tôi đang không tệ, nếu như biết điều thì tốt nhất là gọi điện thông báo cho Lâm Thiếu Bân đi!”
“Nói cho Lâm Thiếu Bân biết tôi tên Diệp Thiên, bảo anh ta tới đây gặp tôi!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì toàn bộ những người có mặt đều hoảng hồn.
Dù là hai chị em Ngô Duyệt Tinh hay là bố con Lâm Hán Bình, hay là đám người bên phía bất động sản Gia Hồng thì đều tái mặt.
Câu nói của Diệp Thiên đúng là quá ngông cuồng.
Lâm Thiếu Bân là ai chứ, là cậu ấm của Lâm Thiên Nam.
Khắp tỉnh Xuyên, bọn họ sở hữu khối tài sản hàng tỉ tệ.
Nhất là một năm gần đây, sau khi anh ta bị thương và suy nghĩ chín chắn hơn thì sau đó đã dùng thân phận chủ tịch để sáng lập ra bất động sản Gia Hồng, điều khiển phía sau giúp công ty từ cơ bản phát triển đi lên.
Trong tay anh ta là hàng trăm nghìn mét vuông đất, trước đó không lâu được được bình chọn là một trong mười thanh niên lập nghiệp kiệt xuất của tỉnh Xuyên.
Thành tựu như vậy đến cả Từ Hồng và cả Ngô Lăng Hiên – con trai của Ngô Quảng Phú cũng yếu hơn vài phần.
Trong lớp thanh niên của tỉnh Xuyên, Lâm Thiếu Bân có danh thế lớn nhất, không ai có thể sánh bằng.
Đừng nói là thế hệ thanh niên, cho dù là rất nhiều các doanh nghiệp lâu năm thì cũng cảm thấy thất sắc khi đứng trước Lâm Thiếu Bân, càng không có ai dám nói Lâm Thiếu Bân tới đứng trước mặt mình, vậy mà Diệp Thiên, một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại có thể ngông cuồng như vậy.
Điều đó khiến đám đông kinh hãi.
“Tiểu Thiên, em…”
Ngô Duyệt Tinh nhìn Diệp Thiên với vẻ bàng hoàng.
Ngô Duyệt Vũ cũng lau mồ hôi trán và cảm thấy trùng xuống.
Trước đó Diệp Thiên khiến thầy Lý bị thương nặng, dù đón đánh tàn nhẫn nhưng vẫn chưa tới mức đắc tội với Lâm Thiếu Bân.
Vậy mà chỉ câu nói vừa rồi của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc ép chính mình vào đường chết, bắt Lâm Thiếu Bân tới gặp cậu.
Đúng là quá ngông cuồng.
Đây rõ ràng là không coi cậu ấm số một tỉnh Xuyên Lâm Thiếu Bân ra gì.
Bất luận là thể diện hay là việc kinh doanh thì chắc chắn Lâm Thiếu Bân đều sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên.
“Được, được lắm!”
Người thanh niên dẫn đầu nhóm Gia Hồng vỗ tay ba lần và nụ cười càng lúc càng nham hiểm hơn.
“Dám lấy cậu Bân ra làm trò đùa.
Người trẻ, thật bái phục sự dũng cảm của cậu!”
“Kêu cậu Bân tới đây gặp tôi.
Cậu có biết cậu đang nói gì không? Chỉ riêng câu nói này của cậu là có thể khiến cậu và người xung quanh cậu gặp đại nạn rồi đấy!”
Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên chửi Diệp Thiên không ngớt.
Mẹ kiếp, cậu tự muốn chết thì cũng đừng lôi theo bọn tôi chứ!
Bắt Lâm Thiếu Bân tới đây! Câu nói này, khắp tỉnh Xuyên người dám nói ra chắc không quá năm người, nhưng rõ ràng là Diệp Thiên không nằm trong số đó.
Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Diệp Thiên có phải là không nắm được tình hình ở tỉnh Xuyên hay không, hay là cậu không biết Lâm Thiếu Bân là ai.