Chương 1100
Nói về giá trị bản thân, Diệp Thiên quản lý tập đoàn Lăng Thiên, ông chủ đứng sau lưng thì tài sản là bao nhiêu tỉ tệ đây?
Buồn cười là cô ta còn nói trước mặt Diệp Thiên rằng, bản thân khâm phục anh hùng của thành phố như Từ Uyên Đình, và tất cả những điều cô ta nhắc tới đều có liên quan đến nhân vật này.
Đôi mắt cô ta trở nên sâu thẳm, lần đầu tiên cúi đầu trước Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, xin lỗi, em thua rồi!”
Diệp Thiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên trán cô.
“Con bé này, anh biết em rời khỏi thôn, đã gặp không ít những thứ xa hoa, và cũng kết giao với không ít người thuộc giới thượng lưu!”
“Nhưng em tuyệt đối đừng nên cho rằng như vậy là lợi hại lắm.
Thế giời này rộng lớn như vậy, vượt lên trên cả sự tưởng tượng của em đó!”
Cậu dứt lời, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Chúng ta đã đặt cược, giờ em thua rồi thì phải nghe lời anh!”
“Từ ngay hôm nay, hiếu thảo với bố mẹ, tôn trọng chị gái, học hành chăm chỉ, không được để dụ dỗ!”
“Phía bên thành phố Phán anh sẽ nói Từ Uyên Đình để ý tới em.
Lần sau gặp lại, anh hi vọng em sẽ không còn trong bộ dạng này nữa, nghe rõ chưa?”
Nghe Diệp Thiên nghiêm túc nói chuyện, Ngô Duyệt Vũ tỏ ra vô cùng hào hứng bèn gật đầu lia lịa.
Tính cách của cô ta vô cùng quyết liệt, đó là sùng bái người mạnh.
Mà Diệp Thiên chẳng phải chính là người mạnh nhất trong những người cô ta từng gặp sao?
Lễ đính hôn của Ngô Duyệt Tinh tiếp tục được diễn ra.
Nhưng người dân thôn đều cảm thấy nụ cười trên mặt cô dâu giảm đi vài phần.
Trông cô ấy cười vô cùng miễn cưỡng.
Bọn họ không hề biết, lúc này Ngô Duyệt Tinh đã mất đi sự hào hứng đối với lễ đính hôn.
Trong lầu hai phòng khách, Diệp Thiên dựa lưng vào ghế sô pha, Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh đang gọt hoa quả cho cậu.
Ngô Duyệt Vũ và vài người chị em khác đang vây quanh Diệp Thiên nói liến thoắng, hỏi Diệp Thiên tại sao lại trở thành Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên.
Bọn họ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với những gì thuộc về Diệp Thiên.
Đại học Thủ Đô, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Cố Trường Bình đang luyện thư pháp thì đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.
Người tới mặc đồ da, mái tóc dài bay bay, khuôn mặt sắc nét, đó chính là nhân tài trong tương lai:Tiết Nhân Huyên của Ám Bộ.
“Phó bộ trưởng!”
Tiết Nhân Huyên cúi người trước Cố Trường Bình, sau đó đưa ra một tập tài liệu.
Cố Trường Bình nhận lấy, chỉ liếc nhìn vài cái và lập tức tái mặt.
“Đại địa Tây Bắc xuất hiện dị tượng sao?”
Nhìn những bức hình gắn trong tập tài liệu, một luồng sáng chiếu thẳng lên trời.
Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này thỉ sẽ chỉ cảm thấy là một dị tượng tự nhiên.
Nhưng là một cao thủ siêu phàm, một người tu hành đỉnh cao thì đương nhiên Cố Trường Bình biết đây chính là dấu hiệu của bảo vật dị thường sắp xuất hiện.
Lần gần đây nhất có dấu hiện của dị bảo hiện thế là sáu mươi năm trước.
“Tôi biết rồi, cô lui ra trước đi!”
Cố Trường Bình phất tay với Tiết Nhân Huyên.
Cô ta nghe lời lui ra.
Cô ta vừa đi khỏi, sắc mặt của Cố Trường Bình đã tối thêm vài phần.