Chương 1103
Vương Quế và Ngô Xuân Phúc nhìn nhau.
Họ đều thấy được sự ảo não trong mắt đối phương.
Sớm biết thế này thì bọn họ đã khuyên Ngô Duyệt Tinh đính hôn muộn chút, như vậy thì có khi Ngô Duyệt Tinh và Diệp Thiên lại có cơ hội với nhau.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã muộn mất rồi.
“Anh Thiên, vừa rồi hiệu trưởng Cố gọi điện bảo lanh làm gì vậy?”
Trên con đường núi nhỏ hẹp, Hoa Lộng Ảnh hỏi Diệp Thiên.
“Làm gì ấy à? Bảo anh đi làm công miễn phí cho họ!”
“Diệp Thiên cười thản nhiên.
Cậu hiểu rõ tâm tư của Cố Trường Bình.
Kêu cậu đi Tây Bắc là muốn giúp đỡ Ám Bộ, ổn định cục diện của những người mạnh nhất giới võ.
Một chuyện mất sức như vậy, cậu chẳng có lý do gì phải tham gia cả.
Hơn nữa nhiệm vụ quan trọng hiện tại của cậu chính là tới Doanh Môn tìm địa long, lấy được địa long nội đan để tu luyện, tích lũy lực tinh thần cho mình.
Doanh Môn là một nơi nằm ở hạ du sông Đại Liêu ở vùng Đông Bắc, bao gồm cả vùng thành phố Doanh Môn và những hệ thống sông suối xung quanh thì đều được gọi là Doanh Môn.
Hai người từ sân bay thành phố Phán bay thẳng tới thành phố Liêu ở Đông Bắc.
Sau đó bọn họ đi tới vùng hạ du sông Đại Liêu.
Sông Đại Liêu do nước chảy xiết, hệ thống sông ngòi phức tạp nên có thể nói chỉ có những ngư dân có kỹ năng chèo thuyền đặc biệt thì mới dám chèo.
Nhưng hôm nay, hạ du sông Đại Liêu dường như có chuyện gì đó vui mừng, vì chỉ riêng những chiếc thuyền phía trước Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh thì đã có tới hơn chục chiếc.
Trong đó có người ngồi một mình một thuyền gỗ, cũng có những chiếc thuyền lớn dương buồm.
Điều khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ là những người ngồi trên thuyền, trừ người chèo thuyền và giăng buồm ra thì hầu như đều là những người luyện võ, mà phần lớn đều là thanh niên.
“Ngày gì vậy, sao mà có nhiều người trẻ luyện võ tụ tập ở đây thế?”
Diệp Thiên sờ mũi, cảm thấy kinh ngạc.
Hoa Lộng Ảnh cũng lấp láy đôi mắt và chợt phản ứng lại.
“Em nhớ ra rồi!”
“Hạ du sông Đại Liêu có một môn phái dùng cách song tu giữa nam và nữ, được truyền từ hàng trăm năm và gọi là Song Tu Tông!”
“Nghe đồn, truyền nhân của Song Tu Tông đều là những cô gái tuyệt mỹ.
Mỗi khi tới mười tám tuổi sẽ tiến hành đại hội kén rể.
Toàn bộ những thanh niên kiệt xuất từ khắp nơi của Hoa Hạ sẽ chọn ra một người phù hợp nhất để cùng tu luyện Song Tu công pháp!”
“Nghe nói Song Tu Tông vào 25 năm trước đã chọn ra được một chàng rể vô cùng mạnh mẽ, dùng thân phận vô danh khiêu chiến với các cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và thắng liên tiếp cho tới khi gặp phải Tiếu Phật Tây Lĩnh, bị thua bởi một chiêu thì mới lui về ở ẩn trong Song Tu Tông!”
“Em quen với truyền nhân lần này của Song Tu Tông, dựa vào ngày tháng năm sinh thì năm nay vừa tròn mười tám tuổi!”
Diệp Thiên thầm gật đầu.
Đối với tông môn Song Tu Tông thì cậu cũng từng nghe qua.
Trước giờ họ khá là khiêm tốn, nhưng nói về thực lực thì đáng để xếp vào vị trí hàng đầu trong top 5 của Hoa Hạ, thậm chí còn cao hơn.
Ít nhất thì họ cũng không yếu hơn nhưng tông đạo môn như Võ Đang, Thiếu Lâm hay Long Hổ Sơn.
“Anh Thiên, xem ra hôm nay là ngày chọn rể của truyền nhân Song Tu Tông.
Hay là chúng ta tới xem đi.