Chương 1120
Nói đùa à, tu vi của Thích Kiếm Anh đã đạt đến Võ Tôn, vậy mà còn bị đánh bại chỉ trong một chiêu, ai có khả năng lấy lại danh dự chứ?
Chính vào lúc này, cuối cùng Diệp Thiên đang nằm dựa vào thành ghế cũng mở mắt ra!
Diệp Thiên mở hé mắt, nhưng không phải nhìn về phía Hứa Phi Đằng, một nhân vật nhỏ bé như Hứa Phi Đằng vẫn không đáng để cậu chú ý.
Mặc dù Hứa Phi Đằng buông lời sỉ nhục những thanh niên thiên tài ở Trung Nguyên Hoa Hạ, nhưng chuyện này liên quan gì đến cậu? Người bị mắng cũng không phải là cậu.
Ở đây có hơn một trăm thanh niên tài giỏi nhưng không ai dám đứng ra, cũng không ai có thể thắng được Hứa Phi Đằng, đương nhiên cậu sẽ không ra tay giúp bọn họ.
Bọn họ bị một thiên tài của Vực Ngoại Ma Môn chèn ép không thể ngẩng đầu lên, Diệp Thiên cũng chỉ đành cảm thấy xót xa cho những người được gọi là thiên tài võ lâm Trung Nguyên này.
Sở dĩ cậu mở mắt ra là vì cậu cảm nhận được ba luồng khí tức cực kì mạnh mẽ, người yếu nhất trong số họ cũng đã là siêu phàm thượng phẩm.
Người mạnh nhất đã đạt đến cảnh giới siêu phàm thần phẩm, luận về độ mạnh thì đủ để so cao thấp với chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng.
Khí tức của ba người họ có chút tương tự với Hứa Phi Đằng, dường như là cùng một môn phái, vậy xem ra ba người này đều thuộc Vực Ngoại Ma Môn.
“Song Tu Tông, hôm nay đúng là hỗn loạn”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, trên mặt hiện ra vẻ hứng thú.
“Hừ, thế hệ trẻ tuổi của võ lâm Trung Nguyên tự khoe là chín thiên tài đỉnh cao gì đó cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi!”.
Hứa Phi Đằng tỏ ra đầy kiêu ngạo, dường như khinh thường tất cả mọi người.
“Còn ai muốn ra mặt vì thiếu chủ Song Tu nữa không, mau mau ra tay, Hứa Phi Đằng tôi chấp hết!”.
Hơn trăm thanh niên tài tuấn ai nấy đều tràn đầy căm phẫn, nhưng sau khi Thích Kiếm Anh thất bại thì không ai dám lên võ đài nữa, ai cũng cảm thấy bất an.
“Tiểu Cương, em lên đó so tài với hắn thử xem?”.
Dương Duyệt thấy bọn họ im lặng, một người suy nghĩ đơn thuần như cô ta lại cảm thấy cơ hội đã đến, kích động nói với Dương Cương.
“Chị, em không phải đối thủ của tên xấu xa đó!”.
Dương Cương hạ giọng nói, có chút bất đắc dĩ giải thích.
“Gì mà không phải đối thủ, em sợ cái gì?”.
Dương Duyệt vỗ ngực nói: “Bí pháp của Sơn Trang Thiết Kiếm chúng ta có thể giúp em bùng nổ sức mạnh cấp bậc chí tôn võ thuật trong thời gian ngắn, hậu di chứng cũng chỉ là trở nên yếu hơn trong vài ngày mà thôi.
Em lên đó sử dụng bí pháp, dùng Thiết Kiếm Cửu Thức đánh bại tên xấu xa xông vào Song Tu Tông đó, lộ mặt trước các anh hùng hào kiệt!”.
Dương Cương lại sống chết không muốn lên võ đài, lắc đầu không ngừng: “Chị, em sử dụng bí pháp cùng lắm cũng chỉ hơn Thích thiếu hiệp của Hoa Sơn một bậc, không thắng nổi kẻ xấu kia!”.
Dù giọng nói của hai người rất nhỏ nhưng nơi đây toàn là võ giả, tất cả đều nghe thấy rõ ràng.
Hứa Phi Đằng trên võ đài liếc mắt nhìn, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chứa đựng sát ý.
Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, không biết bình luận thế nào về cô nàng Dương Duyệt suy nghĩ hời hợt này.
Cô ta trông có vẻ dũng cảm không gì ràng buộc được, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế.
Hứa Phi Đằng xuất thân Vực Ngoại Ma Môn, tâm tính nhỏ mọn, cô ta hoàn toàn không biết chỉ mấy câu nói của mình đã chọc giận Hứa Phi Đằng, gieo xuống mầm mống tai họa cho bọn họ.
Chỉ cần Hứa Phi Đằng rút tay ra được, chắc chắn sẽ không do dự đối phó với hai chị em họ.
“Đây là Song Tu Tông, chưa đến lượt người của phái Huyết Thủ kiêu căng phách lối ở đây!”.