Cặp Đôi Băng Tuyết


Thành phố sầm uất nay càng nhộn nhịp, hào hứng hơn để chuẩn bị Giáng sinh. Các nhà thờ lớn nhỏ trong thành phố đều chật cứng toàn người là người. Mọi người tràn ngập trong không khí vui tươi mà đâu biết rằng hai thế lực một chính một tà, một lớn một nhỏ đang đấu đá không ngừng nghỉ. Không phải về chính trị, không phải kinh doanh, càng không phải về địa vị xã hội. Cái họ muốn là một cô gái.
Bên tà muốn cô thống khổ.
Bên chính muốn cô bình an.
Ông Minh và ông Nam đã đến The Best vài lần, dùng lối ăn nói giả tạo của doanh nhân, khéo léo dụ đối phương nói ra những thông tin mình cần. Nhưng Ngô Thái Đăng dù không phải bậc tiền bối hay lão luyện nhưng cũng có chỗ đứng trong giới kinh doanh, tuyệt không dễ mắc bẫy. Vả lại, ông Minh và ông Nam không hề có bằng chứng Đăng liên quan đến việc này. Quân làm sao có thể buộc tội Đăng với trí nhớ mơ hồ của người bị chụp thuốc. Dung đã định điều động người bên Anh sang Việt Nam tìm An nhưng bị ông Minh ngăn lại. Dung đành vận dụng hết khả năng tin học cùng trí thông minh mà tìm An. Tình hình hai bên vẫn căng như thế. Mỗi hành động của đối phương cũng phải cảnh giác cho dù đó chỉ là một cái phẩy tay.
An không biết những điều đó nhưng cô biết, bố cô và Quân đang tìm kiếm cô. Cô có thể tưởng tượng được gương mặt lãnh khốc của ông Minh. Có thể tưởng tượng được dáng vẻ lạnh lùng của Quân.
An bị bắt cóc cũng đã 2 ngày. Những ngày này, An luôn quanh quẩn với bốn bức tường. Điều đó đối với cô không có gì to lớn nhưng cô thực rất nhớ Quân, nhớ cả bố cả Dung nữa. An không theo đạo, cô vốn không tin vào Chúa và tất nhiên Giáng sinh đối với cô nó không có ý nghĩa gì hết. Nhưng năm nay, cô lại rất muốn đón Giáng sinh cùng ai đó.
An cũng thật phục mình. Trong lúc này vẫn nghĩ được những cái đó. Bây giờ xung quanh cô là một mảng u tối. Trong người lại nóng ran. Cô cảm nhận được thân nhiệt mình tăng cao. Hơi thở vô cùng nặng nhọc. An muốn đi tìm thuốc. Nhưng trong phòng này có thể có thuốc sao? An tự giễu cái suy nghĩ của chính mình. Gọi bọn người đang canh gác ngoài kia đưa thuốc cho cô? Chúng không đưa cô thuốc chuột đã là phúc rồi. An cứ trong tình trạng sống dở chết dở, mê man ấy cho đến khi không còn ý thức.
*****
- Cháu không thể chịu được nữa! Phải mau tìm ra An thôi! - Dung giận dữ khi nghĩ đến An đang bị nhốt ở nơi nào đó mà cô bất lực tìm không ra.
- Ở đây ai cũng muốn như chị nhưng có tiến triển gì đâu. - Quân lãnh đạm nói.
Ông Nam nhìn hai người chuẩn bị nổ chiến tranh thì lập tức cắt ngang:
- Tôi đã cho người theo dõi hắn nhưng hắn quả là xã hội đen mà. Cảnh giác rất cao, hành động cũng mau lẹ nữa.
- Tôi có ý này.....
Dung vừa reo lên thì lập tức bị ông Minh chặn lại:
- Từ đã!
Ông đứng dậy, tiến đến góc bàn uống nước, luồn tay xuống gầm bàn, chậm rãi gỡ ra một thiết bị nghe lén mini.
Ba người kia tròn mắt nhìn ông Minh. Khóe môi ông kéo lên một chút:
- Dung nói tiếp đi.
- Nhưng mà.....
- Cứ nói đi.
Dung ngập ngừng một chút, cô không hiểu ông Minh sao lại làm vậy nhưng cô biết ông Minh làm việc luôn có lý do. Một người đứng trước máy nghe lén nói ra kế hoạch của mình, nếu là người khác cô nhất định sẽ cười nhạo và chê anh ta ngu dốt nhưng nếu là ông Minh thì đó nhất định là hướng đi hiệu quả nhất của kế hoạch:
- Cháu thấy chúng ta nên cài người vào The Best, còn nữa phải là chức vụ thường xuyên tiếp xúc với Ngô Thái Đăng. Sau đó cài máy nghe lén cùng máy định vị trên người hắn. Hắn nhất định sẽ đến nơi An bị nhốt. Lúc đó chúng ta chỉ cần đến chỗ đó cứu An thôi.
- Tốt lắm, cứ vậy mà làm đi. Mai chúng ta sẽ để Luci nộp hồ sơ vào phòng kế hoạch rồi từng bước lên làm trưởng phòng kế hoạch. Với khả năng của cô ấy thì sẽ mất khoảng 1 - 2 tuần. Nhưng nếu có thể làm thư ký giám đốc thì thật tốt.
Nói xong những lời đó, ông Minh dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nát máy nghe lén. Ông Nam cười cười:
- Minh, cậu thật cao tay!
Quân cũng nhếch một khóe môi nhìn ra cửa kính, nơi có thể nhìn bao quát thành phố. Dung vẫn chưa hiểu dụng ý của ông Minh:
- Mọi người giải thích chút đi. Cháu đâu làm kinh doanh như mấy người đâu!
- Chú Minh làm thế là cố tình muốn Đăng nghe được. Ngày mai chắc chắn The Best sẽ thông báo tuyển thư ký giám đốc. Hắn không muốn đợi lâu cho việc dắt mũi chúng ta theo mấy trò tiêu khiển của hắn.
- Hẳn là hắn bây giờ đang rất tự đắc vì nghe được kế hoạch của chúng ta. - Ông Nam cười cười.
- À...cháu đã hiểu! Chú đúng là cao thủ mà.
Ông Minh khẽ nhếch môi, lại gần bàn làm việc, bấm điện thoại bàn gọi thư ký Trường:
- Gọi Hòa đến đây!
Mười phút sau, một cô gái trẻ khoảng 22 - 23 bước vào, gương mặt không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng thanh thuần, tự nhiên. Trên người cô là bộ đồ vệ sĩ màu đen. Hòa kính cẩn cúi chào ông Minh:
- Chủ tịch cho gọi tôi có việc gì?
- Cô biết ngôn ngữ ký hiệu (ngôn ngữ của người câm) phải không?
- Vâng!
- Được, tối mai cô đến trước cửa Ngô gia, ăn mặc rách rưới một chút, làm sao để kinh động đến Ngô Thái Đăng. Cô phải giả câm và không biết chữ. Cô phải vứt bỏ thái độ cùng tính cách của vệ sĩ. Phải giả vờ yếu đuối, nhu nhược. Chỉ có thế Ngô Thái Đăng mới không nghi ngờ cô. Nơi nhốt An nhất định là nơi ít người sống vì không muốn đàm tiếu, như thế ở đó sẽ chỉ có vệ sĩ. Khi nghĩ một người câm lại không có học thì không thể làm hỏng chuyện, Đăng sẽ không do dự mà đưa cô đến chỗ An làm giúp việc. Cô hiểu chứ?
- Tôi đã hiểu!
- Không còn gì nữa. Cô về chuẩn bị đi.
Hòa cúi chào rồi đi ra. Dung mắt long lanh nhìn ông Minh:
- Lợi hại! Quả là lợi hại! Nhưng sao lại là buổi tối?
- Ban ngày Ngô Thái Đăng không có nhà, một người câm lại là ăn mày thì nhất định sẽ bị quản gia đuổi đi như vậy thì hỏng bét. Được rồi, mọi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cũng khá mệt rồi!
*****
An nặng nề mở mắt, đầu đau như búa bổ. Cô khó nhọc ngồi dậy thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Cứ nằm đi! Cô vừa mới hạ sốt thôi!
Là Khoa!
- Anh chăm sóc tôi sao? - An lãnh đạm hỏi lại
- Không phải chăm sóc, chỉ cho cô uống thuốc thôi. Tôi để cháo ở đây, cô ăn đi!
Nói rồi Khoa đứng dậy đi ra cửa:
- Rốt cục các người nhốt tôi ở đây vì cái gì?
- Làm cho cô khổ sở!
- Làm cho tôi khổ sở? - An nhếch môi - Nếu bị nhốt với bốn bức tường là khổ sở thì tôi quả thực chưa bao giờ sung sướng.
- Chỉ là chưa có lệnh của Đăng thôi.
Khoa đóng cửa, An thở hắt ra một tiếng rồi lại nằm xuống. Hôm nay là Giáng sinh, cô thực muốn chúc mọi người vui vẻ nhưng Giáng sinh năm nay của mọi người bị cô tước đi mất rồi.
Khoa vừa đóng cửa, cậu thở dài một tiếng. Tại sao cô ấy luôn làm cậu phải lo lắng cơ chứ? Trước cũng vậy giờ cũng chẳng khác gì. Một tên đàn em lại gần hỏi:
- Cậu Khoa, cậu đi nghỉ chút đi! Cậu đã thức cả đêm chăm sóc cô ta rồi, lại còn tự tay nấu cháo cho cô ta nữa!
- Tôi không cần cậu nói. Đừng để cô ấy biết. Tôi đi nghỉ có gì cứ gọi tôi!
Khoa nằm trên giường, vắt tay lên trán "Em thật sự đã quên tôi rồi! Những việc tôi làm vì em đương nhiên em không biết, những đau khổ tôi chịu vì em tất nhiên em cũng không rõ. Nhưng so với nỗi đau em quên mất tôi thì những việc ấy chỉ như đầu kim mũi chỉ thôi!"
*****
Quả đúng như ông Minh dự đoán, hôm sau The Best phát thông báo tuyển thư ký giám đốc và một người phụ nữ xinh đẹp, tài năng tên Luci trúng tuyển.
Buổi tối, trước cổng Ngô gia có một cô gái câm lấy giấy báo làm chăn nằm co ro. Dù thương cô nhưng quản gia không muốn bị trách mắng nên đã đuổi cô đi. Cô nàng lại bù lu bù loa khóc xin ở lại nhưng ngôn ngữ ký hiệu quản gia không hiểu đâm ra tức giận. Chuyện này làm kinh động đến đại thiếu gia Ngô Thái Đăng ở lầu hai. Nghe người hầu thông báo sự việc, hắn đích thân ra xem xét cô gái câm. Sau đó cho cô ăn uống, tắm rửa, thay quần áo và cả chỗ ngủ. Việc làm này làm đám gia nhân ngạc nhiên, thiếu gia của họ sao lại nhân ái đến vậy?
Sáng hôm sau, hắn đưa cô câm đó đến biệt thư ven biển để cô ta làm người hầu.
Kế hoạch của ông Minh đã thành công một nửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui