Khi đi qua hậu hoa viên của khách sạn, Quân nắm tay An, lặng lẽ sóng vai nhau. Lối đi rải sỏi cùng hai bên đường là ánh đèn neon vàng. Không khí trong lành cũng làm cho nguời ta phần nào thoải mái và thanh thản. Một lúc lâu sau An lên tiếng:
- Quân.
- Hửm??
- Anh, không muốn hỏi em cái gì sao?
Quân biết An nói gì. Cậu cười dịu dàng quay sang nhìn An:
- Nếu em muốn nói thì em sẽ nói, anh không muốn ép buộc em!!
Hốc mắt An có chút cay, cô kìm lại cảm giác hạnh phúc đến phát khóc ấy, vừa đi vừa đều giọng kể cho Quân nghe chuyện đã xảy ra trong 2 năm:
- Thực ra, khi tỉnh lại em rất muốn gặp anh. Nhưng em phát hiện ra em bị liệt mất đôi chân. Không thể đi lại nên sẽ rất phiền toái đến mọi người. Em không muốn. Vậy nên em xin bố để em sang Anh, đừng nói gì với anh cả, cũng đừng cho ai biết, cứ giả vờ là em chạy trốn đi!! Bố rất kiên quyết không đồng ý. Và đó là lần đầu tiên trong đời, em muốn quỳ xuống mà cầu xin ai đó. Thấy em như vậy bố đành phải đồng ý với điều kiện có Dung đi cùng. Khi sang Anh, em bắt đầu trị liệu. Em phải tập đi như một đứa trẻ. Từ không thể đi đến đi tập tễnh. Giờ thì như anh thấy, em rất khỏe, rất tốt. - Vừa cười nói, An vừa chặn trước mặt Quân, giang hai tay như thể chứng minh.
Quân đau lòng cau mày, tay nắm chặt thành quyền, đầu hơi cúi xuống làm An không nhìn rõ biểu hiện của cậu. Quân trầm giọng nói:
- Còn thiếu!!
Nụ cười của An chợt trở nên cứng ngắc:
- Sao cơ??
- Sao em không nói với anh em trị liệu đau khổ thế nào? - Quân ngẩng mặt lên, An phát hiện, hốc mắt Quân đã có ánh lệ.
An vội đến gần Quân, tay khẽ chạm vào đuôi mắt cậu:
- Anh sao thế? Anh đang nói gì??
Quân cầm tay An kéo mạnh vào lòng, ghì thật chặt làm An mở to mắt ngạc nhiên, nhất thời không biết phải xử trí ra sao. Quân lớn giọng nói:
- Em muốn anh biến thành người thế nào? Hả?? Năm đó không thể bảo vệ em là anh vô dụng. Em tỉnh dậy là liền biến mất, em trị liệu không cho anh biết. Thậm chí bây giờ những đau đớn khi trị liệu, em cũng không có nói cho anh. Em muốn anh phải làm thế nào đây? Cứ nghĩ trong khoảng thời gian tập đi đó, em đau đến đổ mồ hôi, chân như muốn đứt lìa là anh lại hận mình đến không muốn sống. Chết tiệt!!! Em muốn biến anh thành thế nào nữa đây??
An cảm nhận được vai mình nong nóng và ẩm ướt. Cô đẩy Quân ra, ôm mặt cậu, ngón tay cái lau những giọt lệ đang lăn dài trên gương mặt tuấn mỹ, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, cô nhẹ nhàng nói:
- Con trai mít ướt, thật xấu đi!!
- Vì ai mà anh trông có vẻ thảm hại như vậy chứ!! - Quân hờn giận nói
An cười nhẹ:
- Nhờ anh mà em mới có thể tỉnh lại, không phải sao?? Hay là Khoa ta? - An đánh mắt ra chỗ khác, mặt có vẻ chắc chắn nói
- Em còn nói!! Hắn mà xuất hiện trước mặt anh xem, đệ nhất sát thủ anh cũng kệ!! Anh phải đánh hắn cho đến khi không còn tơ tưởng đến em được nữa mới thôi!! - Trong mắt Quân dường như có lửa, căm thù nhìn vào không trung.
Sau đó mới chột dạ cau mày nhìn An:
- Em còn dám đổi chủ đề, còn đánh lạc hướng anh!! Để xem sau này anh xử em thế nào!!
An cười cười không nói. Kéo tay Quân chạy:
- Còn không mau!! Chẳng phải nói có bất ngờ cho em sao, em muốn biết!!
Nhắc đến bất ngờ, vẻ mặt Quân như đứa trẻ đang cao hứng nhìn đồ chơi, đổi thành cậu kéo tay An, chạy nhanh về phía nhà khu nhà nghỉ trước mặt:
- Mau mau!! Anh háo hức muốn chết!!
An cười cười chạy theo. Trong đầu vẫn còn suy nghĩ, Quân nói về đau đớn trong khi trị liệu quả thật là không sai. Đau đến muốn chết đi sống lại, ngã cũng trên dưới trăm lần. Nhưng chẳng phải Quân chính là động lực để An tích cực trị liệu sao? Dù sao thì tốt nhất không nên nhắc lại chuyện này, để tránh những chiếc xe hơi màu đồng bỗng chốc biến mất.