Đọc xong bức thư của Bảo, nó như người mất hồn, ngồi vào ghế suy nghĩ một hồi lâu
Thì ra, trong lòng anh ta có một người đặc biệt như vậy? Mình cứ tưởng anh ta lạnh lùng vì chuyện của mình, nhưng...có lẽ vì quá nhớ đến ai đó! Mình có nên đi theo anh ta xem chuyện gì xảy ra không đây? Nhưng mà đó là chuyện của người ta, đâu liên quan gì đến mình? Nhưng...Ashh
Rồi nó bật người dậy, vội vàng chạy xuống lớp 10A5 xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chạy xuống sân trường, nó quay qua lớp của Bảo, một cảnh tượng ập vào mắt nó, nó không tin được là hắn ôm nhỏ Bảo vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, cả hai cười tít mắt. Mọi người đứng vòng quanh hai đứa nó và cũng không khỏi ngạc nhiên. Bỗng nhỏ Bảo nhìn thấy nó, vẻ mặt hớn hở ngoắt nó lại, nó trợn to hai con mắt , lấy tay chỉ vào mình, nhỏ Bảo khẽ gật đầu. Nó bèn chạy đến xem chuyện gì.
_Cám ơn chị đã gửi lá thư giúp em!
_Ờ...ờ...không có gì đâu.
_Sau này, có chuyện gì cứ trực tiếp đến tiềm anh, sao lại nhờ người ta chứ? Lại nhờ trúng cái con nhỏ đầu heo này nữa?
_Nè vừa phải thôi chứ. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Giúp anh gặp lại bạn gái vậy mà còn...
_Bạn gái gì chứ! Có vấn đề à?
_Ôm người giữa trường như vậy, không phải bạn gái chứ là gì?
_Chị đừng hiểu lầm, anh ấy là anh hai của em. Em đi du học ở Mỹ từ lúc học lớp 6 nên bây giờ hai anh em mới gặp lại nhau.
_HẢ? THẬT Á? - nó hơi ngạc nhiên vì điều này nhưng lại thấy hơi vui hi biết Bảo là em gái hắn... - À phải rồi, hai người cùng họ Trương mà, sao mình không nhận ra nhỉ? Hihi
_Đầu heo mà, làm sao nhận ra được, HỨ.
_Hứ cái gì mà hứ, không kiếm chuyện không vui à. Đúng là...
_Thôi mà, hai người đừng cãi nữa. Đến căn tin mua gì ăn rồi từ từ nói chuyện nhé!
_Ờ...chị cũng đói lắm!
_Ai cho cô đi chứ, đồ đầu heo.
_Làm gì không được chứ, tôi ăn tôi trả tiền, với lại Bảo rủ tôi đi cùng, muốn hay không thì anh cũng phải chịu
_THôi mà, đừng cãi nữa. Đi thôi.
Đến căn tin
_A, quên nữa, chị sẽ giới thiệu với em hai con nhỏ bạn thân của chị. Chờ chị chút, chị lôi tụi nó đến cái nhé! - nó cười tươi nhìn con nhỏ, rồi chạy đi, trước khi đi, nó quay lại hứ hắn một cái mới chịu.
_Chị ấy đáng yêu thật!
_Đáng yêu cái con khỉ, đáng ghét thì có. Xấu như thế làm sao mà yêu được chứ!
_Trời, chị ấy xinh thế mà anh gọi là xấu ư! À, hai này, có bạn gái rồi mà không nói em biết gì hết là sao?
_Bạn...bạn gái gì chứ! Anh...có...thích cô ta hồi nào đâu à?
_THôi mà, đừng chối nứa. Em biết anh thích chị ấy. Tính cách của anh em biết mà, nếu anh không thích thì từ chối hẳn, không thèm để ý hoặc quen chơi cho vui chứ có không bao giờ anh lại tốn công cãi lộn với cô gái nào đâu, trừ khi...
_Nói chuyện gì mà vui quá vậy???
_Hết hồn, cô làm gì thế?
_Làm việc gì mờ ám mà hết hồn. Không hơi đâu cãi với anh. Giới thiệu với em, đây là Minh và đây là Lam.
_Chào em. - Minh và Lam đồng thanh
_Chào hai chị, tụi mình bây giờ là bạn nha.
_Đương nhiên rồi, hihi.
_Em về rồi à? - Tuấn
_Vâng ạ
_Sao em không báo cho tụi anh biết? - Khôi
_Thì giờ hai anh biết rồi đó. Ủa, mà sao hai anh biết em ở đây?
_ Thật ra...tụi anh cũng không biết, chỉ là tụi anh đi theo Minh và Lam thôi.
_Đi theo hai chỉ...À, em hiểu rồi.
_Ủa, My, My ở đâu hả? Khánh tìm My nãy giờ?
_Ờ...Khánh kiếm My có gì không?
_Vì...Khánh muốn biết...My có câu trả lời chưa?
_Câu trả lời gì vậy?
_Vài ngày trước, Khánh có tỏ tình với My, giờ th... - Khánh chưa nói hết thì nó bịt miệng Khánh lại, nhưng nói đến đây thì tụi nó hiểu hết.
_Ồ....sao không báo cho tụi này. - Minh
_Thì...chỉ mới tối qua thôi mà. - Khánh ngại ngùng
_Ối giời, Vậy My trả lời sao rồi? - Khôi
_Ờ...à...mình...mình
_My nói cần phải có thời gian suy nghĩ, nên...-Khánh
Mọi người ai cũng ngạc nhiên, hỏi tới tấp hai tụi nó chỉ có hắn không nói gì, mặt lại lạnh như băng
_Hai có đối thủ rồi nhá
_...- im lặng
_Không lẽ, hai biết trước rồi.
_... - im lặng
_Hai nói gì đi chứ
_... - im lặng
_Em biết hai thích chị ấy, cũng có thể hai không biết mình đang thích chị ấy, nhưng nếu hai nghĩ kĩ lại thì sẽ nhận ra ngay thôi. Sau này, đừng nói em không nhắc hai, không giữ chị ấy thì đừng nói sao...
Hắn vẫn im lặng không nói gì nhưng hắn đang suy tư và nghĩ về rất nhiều điều, nhưng chúng vẫn hướng về một nội dung và tất nhiên là nó. Hắn suy nghĩ rất nhiều về những điều lúc nãy nhỏ Bảo nói, suy nghĩ về tình cảm của hắn dành cho nó là gì? Thiếu vắng nó thì hắn lại thấy buồn, hắn thường xuyên nghĩ về nó, tò mò về câu trả lời của nó, không vui khi Khánh tỏ tình với nó, hình ảnh nó luôn luôn xuất hiện trong tâm trí hắn...Và hình như hắn đã biết được câu trả lời.