Những ngày rỗi tôi thỉnh thoảng đến nhà Hạo học cùng, giúp cậu ấy hiểu bài hơn.
Vốn là nữ nhưng tôi lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn cậu bạn này. Thỉnh thoảng tôi có gặng hỏi Hạo có thích em nào không, cậu ấy lại đỏ mặt như thiếu nữ.
Con mắt mọi người dành cho Hạo cũng khác trước. Hạo lại còn được
mấy em lớp dưới quan tâm. Về cơ bản, cậu ấy cũng đã khá mở lòng và đỡ nhút nhát hơn trước.
*****
Quay trở lại với vấn đề thường ngày, nhỏ Phương Lê ngồi cạnh bàn tôi cứ nhìn trộm tôi suốt. Tôi biết lỗi cũng do tôi quá đẹp trai, nhưng mà điệu bộ lấm la lấm lét của nhỏ nhìn mà phát ghét, thích thì nhìn thẳng luôn đi, lại còn giả vờ. Khi tôi nghoảnh sang nó toàn đánh trống lảng như không quan tâm.
Thấy khó chịu tôi lên tiếng :
-Này!
-Dạ. Anh gọi em?
(Bằng tuổi mà cứ anh bà lanh xanh tanh!)
Mặt con nhỏ cứ như mặt trời rạng rỡ khi nghe tôi gọi... Nhưng khi tôi hỏi câu tiếp thì mặt dài như cái bơm...
-Cậu thích nhìn tôi vậy à?
-Em... không có...
-Lại còn chối!!!
-Em xin lỗi! Em... Em không cố ý..
-Èm...hèm. Mà này. Gọi tôi là bạn bè bình thường được rồi, bằng tuổi xưng hô như thế không tự nhiên!
-Dạ. Mình không dám gọi thế nữa.
-Lại dạ?! Lúc nào thích nhìn ý, bảo tôi, tôi sẽ cho cậu nhìn thoải mái!
-Dạ! à... ừ...!
****
Tối hôm nay khi lên trang cá nhân facebook của mình tôi nhìn thấy hình ảnh của mình được lan truyền trên các page. Nói thật là tôi không bao giờ đăng ảnh và không cho phép ai đăng ảnh mình. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao ai đó lại chụp được và bức ảnh chụp tôi cũng đẹp. Nếu không nói quá lên là người đẹp nên ảnh đẹp. Bức ảnh chụp góc độ một bên, trong lớp học. Một cậu nhóc trầm tư đeo headphone nhìn vào quyển sách, khoác lên mình đồng phục trường áo trắng và quần nâu giản dị. Làn da trắng xanh xao với đôi môi màu hồng cánh đào của con gái khiến người ta mê li (chao ơi, tôi yêu tôi quá các bạn ạ!)
Bên cạnh bức ảnh là dòng ghi chú " Hạnh phúc của tớ là mỗi ngày được nhìn thấy cậu!"
Và hàng loạt ment ở dưới....
"Đúng rồi, chỉ cần thấy anh ấy thôi là mình cũng hạnh phúc rồi"..."