Cặp Đôi Nồng Cháy


Lâm Sơ Nguyệt ù tai nên đành phải nhét bông vào, thành ra chẳng nghe thấy gì nữa.

Phát súng đã nã thẳng vào trái tim cô, hòa vào máu vào thịt khiến cơn đau dấy lên từng hồi.

Thời khắc này, cô không còn giận được nữa mà thay vào đó là cảm xúc ngỡ ngàng và bất lực.

Cô không tài nào hiểu được vì sao Lâm Dư Tinh lại thành ra thế này.
Giọng Ngụy Ngự Thành vẫn rất bình tĩnh, câu nói “Lòng chị đã vỡ tan rồi” khiến Lâm Dư Tinh run rẩy.

Vậy nhưng cậu vẫn đứng im, giằng co tranh đấu chục giây trời, còn anh thì đứng ở chính giữa, trở thành cầu nối giảng hòa cho hai chị em.
Cuối cùng, cậu đã nghe lời, cúi gằm đầu xuống rồi chầm chậm bước đến bên chị.

Cậu không gọi chị, cánh tay hơi giơ lên rồi định chủ động ôm chị nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã lùi tít ra sau, giọng nghẹn ngào từ chối: “Em đừng ôm chị.”
Cậu nhìn lên, đối mặt với cô rồi lại ngoảnh đi ngay tức khắc.

Quả nhiên, hành động của cậu đã khiến trái tim cô nát tan thêm lần nữa, giọng cô nức nở chẳng thể kìm nén được: “Em miễn cưỡng thế này càng làm chị thấy tội lỗi.

Dư Tinh, có lẽ chị từng thờ ơ, từng nghiêm khắc và cũng từng vô lý với em.

Nhưng chị chưa bao giờ có ý định lên mặt với em cả.

Có lẽ chị không đủ tốt, không thể giống những người chị khác sẽ yêu thương và chiều chuộng em hết mực, cho em được lớn lên trong một môi trường tự do rộng lớn.

Nhưng chị chưa bao giờ cảm thấy em phiền phức, chưa bao giờ coi em là gánh nặng, là cục tạ cả.”
Lâm Dư Tinh mím chặt môi, chẳng rõ sắc mặt đang tái nhợt hay đang chìm trong u tối.
“Chị biết em không muốn, cũng không sẵn lòng nói chuyện với chị.

Nhưng chị thật lòng muốn em một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt cô ánh lên niềm trông mong, giọng cũng run cả đi.
Sự tĩnh lặng lại bắt đầu bao phủ.
Thoáng chốc, Ngụy Ngự Thành tự giác quay người định bước ra ngoài cửa.
“Cậu Ngụy, cậu không cần phải tránh đâu.” Lâm Dư Tinh gọi anh lại, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt, vẫn là câu nói cũ: “Em không muốn ở với chị nữa.”
Cô thở gấp, vẫn chưa hết tức nên buông lời chất vấn: “Thế em muốn sống với ai?! Lâm Dư Tinh, chị chưa bao giờ nặng lời với em nhưng giờ chị đang điên lắm rồi.”
Ngụy Ngự Thành thấy tình huống đang trên bờ đổ vỡ nên rảo bước đến, nắm chặt vai cô rồi đẩy cô ra ngoài: “Hôm nay tới đây thôi, không nói nữa.”
Tâm trạng Lâm Sơ Nguyệt cực kì tồi tệ, định đẩy anh ra nhưng anh không nói không rằng, chỉ ôm chặt cô hơn rồi thì thầm vào tai cô: “Cơ thể em em không chịu đựng được đâu.

Đi thôi em.”
Câu nói đã đánh trúng vào điểm yếu của cô nên cô không phản kháng nữa.

Anh đưa cô ra ngoài trước, vỗ nhẹ vào mông cô: “Đừng cáu, để anh vào xem thế nào.”
Lo cho cô xong thì anh vào gặp Lâm Dư Tinh để nói chuyện nhưng gõ cửa mãi mà bên trong vẫn không lên tiếng trả lời.

Đến lúc anh vặn cửa thì thấy bị khóa mất rồi.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi chờ trong xe anh, thấy anh ra nhanh như vậy thì sự thất vọng đã ngập tràn ánh mắt.
Cầm chai nước trong tay mà mãi không mở nắp, Ngụy Ngự Thành thấy thế nên đi ra lấy chai nước trong tay cô rồi mở nắp xong đưa cho cô, phải nhìn cô uống hai ngụm thì mới yên tâm.

Anh cũng lên xe ngồi vào ghế sau, nắm tay cô: “Phòng chốt cửa rồi, thằng bé cũng không ra mở.”
Cô hít một hơi sâu, tay chống lên trán, gục mặt xuống để lộ ra phần gáy thon thả trắng nõn.

Vừa giận vừa uất nên gáy cũng đỏ lên.
Cô lắc đầu, giọng khản đặc: “Em thật sự không biết em sai ở đâu.”
Anh không hỏi nhiều, chắc chắn cô còn suy nghĩ cẩn thận hơn cả những gì mà anh có thể nghĩ ra được.

Giờ chỉ còn một biện pháp duy nhất, anh nói: “Mai anh đi gặp bác sĩ Dương.”
Cô nói: “Vô ích thôi.

Em đã gặp bác sĩ từ lâu rồi.

Thực ra thì nửa năm qua bệnh của Tinh Tinh cũng khá ổn định, thằng bé bị tim bẩm sinh nên không thể tự dưng lại tiêu cực về vấn đề này được.”
“Thằng bé có gặp ai không?”
“Ngày nào bọn em cũng gặp nhau, lúc em đi công tác thì cũng liên lạc với nhau, em không thấy có gì khác cả.

Em cũng hỏi Tiểu Diễn rồi, thằng bé bảo không có gì lạ hết.” Giọng cô trầm xuống, ánh mắt đau đến tột cùng: “Mẹ em thì đang ở Mỹ, không dưng đâu lại về nước được.”
Lúc cảm giác có gì đó không ổn, Lâm Sơ Nguyệt đã xem trang cá nhân của Tân Mạn Châu, mấy hôm trước bà ta còn đăng chín bức ảnh, tiệc tùng lửa trại bên bờ biển, trái ôm phải ấp mấy đứa trai tơ ngoại quốc, đã thế bà ta còn chỉnh ảnh càng ngày càng lên tay, trông không giống mấy người U50 chút nào, nói bà ta 30 tuổi cũng chẳng ngoa.
“Thế anh em thì sao?” Anh bỗng hỏi.
“Em cũng để Hạ Hạ nhờ người đi qua nhà nó quan sát rồi, không thấy về nhà, nghe bảo còn đang ở Bắc Kinh chữa bệnh.” Suy nghĩ trong cô rối loạn, bởi vì lí trí nên mới đi điều tra, thành ra mới cuống cuồng đến thế này.
Anh nói: “Đêm nay anh ở lại với em.”
“Thôi anh về đi.” Cô thở dài.
Anh nhíu mày: “Em không nghĩ Dư Tinh thế này là vì anh chứ?”
Cô hạ giọng: “Em cũng chẳng nghĩ ra được lí do gì khác.”
Nhưng công bằng mà nói, đây là vì tình huống khẩn cấp.

Chứ làm sao mà Lâm Dư Tinh lại không thích Ngụy Ngự Thành được chứ.
Lâm Sơ Nguyệt mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, gõ nhẹ lên cửa phòng Lâm Dư Tinh.

Vào cái khắc cô buông xuôi hết mọi hi vọng thì cửa đã mở ra cái “két”.
Lâm Dư Tinh ăn mặc gọn gàng, áo phông trắng rộng thùng thình càng tôn lên sự đẹp trai của cậu, tóc lòa xòa trên trán, sắc mặt cũng tốt hơn đêm qua.

Hai chị em nhìn nhau không nói câu gì, cuối cùng thì cô đã phá vỡ sự bế tắc, nhẹ nhàng nói: “Ra ăn sáng đi.”
Cậu “Vâng” với cô: “Chị để đó, em tự ra.”
Toàn món cậu thích, bánh bao chiên thơm phức, cháo thịt băm vẫn còn ấm, ăn không bị bỏng miệng.

Sữa cũng đã được hâm nóng, để sang bên phải theo thói quen.

Lâm Dư Tinh ăn từng thìa từng thìa, để cho Lâm Sơ Nguyệt cảm giác rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra và cô xuất hiện ảo ảnh rằng ngày tháng vẫn đẹp đẽ như xưa.
Thậm chí cô còn thấy mừng, có lẽ đây chỉ đang dỗi nhau thôi, em cô đã suy nghĩ thấu đáo rồi.

Cô mỉm cười, cố tìm chủ đề để nói chuyện: “Hôm nay em muốn ghép bộ lego nào, chị lắp với em.”
Cậu đáp: “Mệt lắm, em không muốn lắp gì hết.”
“Không lắp cũng được, ngồi lâu đau mắt mỏi cổ, không thì chị em mình đi dạo nhé? Không đi xa là được, quan trọng là sợ em mệt thôi.” Cô lầm bầm: “Mùa hè trời nóng quá.”
“Em không muốn đi ra ngoài.” Cậu ngừng lại rồi nói tiếp: “Đau mắt với mỏi cổ thì có làm sao? Với em thì có gì khác đâu? Chị làm việc đi, cứ mặc kệ em.”
Cô nín nhịn, vừa cảm thấy bất lực lại vừa cảm thấy bản thân mình thất bại nhưng rồi vẫn chiều theo ý cậu: “Ừ, thế em tự sắp xếp đi.”
Phản ứng của Lâm Dư Tinh thể hiện rõ rằng cậu không muốn ở chung với chị nữa.

Bất cứ nơi nào có mặt cô thì cậu sẽ không xuất hiện.

Hai chị em người tầng trên người tầng dưới, cả buổi sáng không ai nói câu nào.

Lâm Sơ Nguyệt nấu cơm trưa cho cậu, đặt ba món ăn và bát canh lên bàn xong gọi cậu xuống.
Cậu trả lời hờ hững: “Chị ăn trước đi.”
Cô chán ăn, mới ăn được hai miếng thì buông đũa.

Cô không nói gì, cầm túi im lặng ra khỏi nhà.

Cửa vừa khép lại, Lâm Dư Tinh nằm trên sofa đã lật người sang bên.

Cậu trùm chăn lên đầu, một tay vỗ về trái tim mình, ánh mắt trống rỗng chẳng thấu tỏ điều gì.
Ở ngoài cửa, Lâm Sơ Nguyệt tủi đến nỗi phải che miệng mà khóc, không dám cất lên tiếng nức nở.

Thành ra, vào lúc mặt trời chói chang nhất, cô trốn bên gốc cây ngô đồng ở ngoài nhà, chẳng biết được trên mặt mình đang là mồ hôi hay nước mắt.
Lâm Dư Tinh không muốn sống chung với cô nên cô tự giác rời đi.

Không còn nơi nào nương tựa, cô tựa như một linh hồn lang thang, ngồi tàu điện ngầm tới tập đoàn Hối Trung.

Song, khi đứng trước tòa nhà thì cô lại do dự không biết nên vào hay không.
“Cô Lâm?” Lý Tư Văn làm việc ở bên ngoài giờ mới về công ty, ngồi trong xe đã thấy cô rồi: “Sao cô không lên?”
Cô nở nụ cười miễn cưỡng: “Anh ấy đang làm việc mà.”
Anh cũng cười theo: “Nếu cô không lên thì khéo mai tôi không cần đi làm nữa mất.

Chủ tịch là vậy đấy, mấy chuyện công việc cũng không quan trọng bằng cô đâu.”
Những người thân cận với Ngụy Ngự Thành làm việc vô cùng cẩn thận, biết đối nhân xử thế, lại còn nói ra được trọng tâm khiến người ta không thể từ chối.
Ngụy Ngự Thành đang họp nên cô ngồi trong văn phòng của anh.

Cả tầng chìm trong tĩnh lặng, nhiệt độ vừa phải, hương tinh dầu thoang thoảng phả vào mũi như đang làm phép thôi miên.

Lâm Sơ Nguyệt bị hạ gục chỉ trong tích tắc, thiếp đi trên sofa của anh.
Lúc Ngụy Ngự Thành tan họp thì vẫn có cấp dưới đi theo để báo cáo nốt.

Anh mở cửa vào phòng, thấy người nào đó đang cuộn mình trên sofa thì rụt chân về, giơ tay suỵt với mọi người.

Chưa gì mọi thứ đã yên tĩnh trở lại hệt như có công tắc ở đây.
Anh đánh mắt ám hiệu, Lý Tư Văn hiểu ra ngay, cố nói nhỏ đi: “Thôi mọi người ra ngoài báo cáo vậy.”
Cửa phòng khép lại, vị trí trung tâm của tập đoàn Hối Trung đã nhường chỗ cho “Người đẹp say giấc”.
Khi Lâm Sơ Nguyệt ngủ dậy thì thấy Ngụy Ngự Thành đang ngồi đối diện.

Anh dựa vào tay vịn sofa, hai chân vắt chéo, đặt quyển sách lên đùi.

Cô ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh đeo kính.
Gọng kính vàng siêu mỏng nằm trên sống mũi cao thẳng hơi trượt xuống, anh ngẩng đầu, tay đẩy nhẹ gọng kính rồi mỉm cười với cô.
Khoảnh khắc ấy, cô đã quên đi hết mọi u sầu.
“Em ngủ lâu lắm hả?”
“Thấy em ngủ ít quá đấy.” Anh cầm sách, đi đến ngồi cạnh cô rồi xoa bàn tay cô: “Đêm qua em không ngủ à?”
Cô lắc đầu: “Em không ngủ được.”
Anh lại đứng dậy, đi ra bàn làm việc, mở ngăn kéo rồi đưa một xấp tài liệu cho cô.
“Em đọc đi.” Anh nói: “Anh đã nhờ người đi nghe ngóng cha con Lý Thặng.

Cũng giống lời em nói, bố con nhà đó đến Bắc Kinh chữa bệnh mãi chưa về.”
Cô cau mày: “Bệnh gì mà đi lâu thế?”
“Thận.” Anh ra hiệu bảo cô mở tài liệu.

Cô đọc thì cũng không hiểu những từ ngữ chuyên môn, nhìn vào dòng chẩn đoán ở cuối cùng, đọc lên một cách ngập ngừng: “Ý anh là thận trái bị hoại tử à?”
“Có thể nói là vậy, anh nhờ Tiểu Dương xem qua thì thấy là nhiễm độc niệu, với lại thận phải cũng suy yếu lắm rồi.”
Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đành lắc đầu bất lực: “Thật sự em không thấy chuyện này có liên quan gì đến Dư Tinh, cả ba còn chưa gặp lại bao giờ.”
Anh vỗ về cô: “Anh làm những việc này để mong em hiểu rằng, dù khó khăn đến thế nào thì anh cũng luôn ở bên em.”
Cô nhìn anh một cách nghiêm túc, ánh mắt sáng bừng lên: “Hay là do anh nhỉ?”
“Anh?”
“Dư Tinh không chấp nhận chuyện em yêu anh nên mới cố tình làm ầm lên thế này!”
Anh cười mỉa: “Rồi sao nữa? Chia tay anh à? Để chứng minh xem mình có đúng không.”
Cô đánh hơi được mùi nguy hiểm nên lắc đầu nguầy nguậy.
Ngụy Ngự Thành nói rất tự tin: “Thằng bé không cần em thì cũng chả cần anh đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt: “…”
*
Dạo này Chung Diễn đang bận chuyện quay về trường.

Mặc dù cậu cà lơ cà nhỗng nhưng một khi đã quyết tâm làm chuyện gì đó thì cậu sẽ toàn tâm toàn ý đến cùng.

Ngụy Ngự Thành không làm hết cho cậu mà để cho cậu tự làm, từ việc xin dấu, làm công chứng rồi chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Cậu bạt mạng suốt một tuần, bận đến nỗi không để ý đến Lâm Dư Tinh nên cũng không biết hai chị em cãi nhau.
Thứ năm, Lâm Dư Tinh chủ động đến gặp cậu.
Cậu đang dọn dẹp phòng kí túc, Đại học C là trường hạng trung ở Minh Châu, tuy không quá rộng nhưng kiến trúc của trường lại vô cùng đặc biệt.

Ngoài cửa Đông có một hồ nước với những hàng liễu rủ xuống mặt hồ, không những vậy còn có cả hòn non bộ lẫn chòi nghỉ mát, đúng là một nơi tuyệt vời để tránh nắng.
Lúc cậu đến thì thấy Lâm Dư Tinh đang ngồi ngẩn người trong chòi.
“Nghĩ cái gì đấy?” Chung Diễn đi đến, đưa cho cậu chai nước mát: “Tiên sư nó chứ, kí túc của trường bé tí, phòng bốn người, dưới thì lắp bàn, trên thì kê cái giường rộng có một mét, điều hòa cũng to đấy nhưng anh đoán cái ở phòng anh chắc bị hỏng, bật lâu rồi mà mãi không thấy mát.”
Lâm Dư Tinh yên lặng lắng nghe mà cứ thấp thỏm mãi.
Chung Diễn sực vỡ lẽ, chỉ muốn tát vào mồm mình: “Xin lỗi nhé, anh kể bâng quơ thế thôi.

Nếu chú muốn đến thì sau cứ tới học thử.

Anh dẫn chú ra canteen ăn, đảm bảo no ễnh bụng.”
Lâm Dư Tinh mỉm cười: “Không sao đâu anh Tiểu Diễn, em không nhạy cảm thế đâu.

Em hiểu cơ thể em mà.”
Chung Diễn gãi gãi mặt, cau mày nói: “Dạo này chú không gặp phải chuyện gì đấy chứ? Anh cứ thấy chú buồn buồn sao ấy.”
“Sức khỏe em vậy thì cũng không vui lên được.” Lâm Dư Tinh cười giễu: “Em lúc nào cũng thế này hết, chỉ là gặp được anh, gặp được cậu Ngụy, đời em đã gặp được thêm hai tia sáng nữa, em đã vui lắm lắm rồi.”
Chung Diễn càng cau mày hơn: “Đừng có nói với anh kiểu này, văn vẻ quá đếch hiểu gì.”
Làn gió ghé qua thổi cho hàng liễu đung đưa, gợn sóng ở giữa hồ tản ra rồi sau đó trở về với tĩnh lặng.

Lâm Dư Tinh chăm chú nhìn hết một vòng luân hồi ấy rồi mới từ từ cất tiếng: “Anh Tiểu Diễn, anh là người rất rất tốt.

Nếu anh cảm thấy mình không thể chịu được một khó khăn nào đó thì hãy nghĩ đến em.

Đáng lẽ cái đứa tệ hại như em không nên được nhiều người yêu thương làm gì, thậm chí em không nên có tư cách được tồn tại trên đời.”
“Cút mẹ đi!” Chung Diễn bực bội đạp vào phiến đá: “Rút lại đi, anh không thích nghe cái lời này! Không phải, Lâm Dư Tinh, rốt cuộc chú làm sao thế? Dở dở ương ương.

Không nói chứ gì? Anh gọi cho chị chú đấy.”
Vừa nghe thấy chữ “chị”, tay Lâm Dư Tinh đã siết chặt vào quần, ánh sáng trong đôi mắt đã lụi tàn trong chớp mắt, đau xót và bi thương bóp nghẹt lấy cổ họng, dường như tất cả mọi nơi đã mất máu hoàn toàn.
“Anh gọi cũng chẳng có ích gì đâu.” Cậu nhoẻn môi: “Chị em hiểu em nhất mà.”
Giọng Chung Diễn đanh lại: “Nếu biết chị thương mình thì chú có nghĩ để chị nghe được chú nói thế này thì chị sẽ buồn lắm không?”
Lâm Dư Tinh cúi gằm người xuống, cảm giác đau đớn ngập tràn trong lồng ngực.
Chung Diễn không yên tâm: “Anh đưa chú về.”
“Không cần đâu, em bắt xe được.”
“Đéo nghe đâu, đợi đấy, anh về kí túc lấy chìa khóa xe.” Vậy mà đến lúc cậu quay lại, trong chòi đã chẳng thấy Lâm Dư Tinh đâu nữa.
Điện thoại đổ chuông, Lâm Dư Tinh nhắn tin: Anh Tiểu Diễn, em về trước đây.
Khi cậu về thì Lâm Sơ Nguyệt cũng đã ở văn phòng.

Cô đang bận sửa lại tài liệu, gõ phím thoăn thoắt, cô không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Về rồi à?”
Cậu “Vâng” rồi thôi, cứ chống đối bằng sự im lặng.
“Em ngồi nghỉ cho hết mồ hôi rồi hẵng lên bật điều hòa, trong bếp có anh đào vừa rửa xong đấy.”
“Em không ăn đâu.”
Cô ngừng tay, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt thì vô cùng bình tĩnh chẳng thấy buồn bã ở đâu cả: “Em thích ăn anh đào nhất, đừng ngược đãi bản thân chỉ vì bực chị.

Mấy nay trời nóng, em ra ngoài ít thôi, nhớ uống thuốc đúng giờ.

Chiều chị đi công tác, tuần này không về đâu.

Em cứ yên tâm ở đây đi, chị sẽ không làm phiền em nữa.”
Lâm Dư Tinh đứng im trên cầu thang, quên cả việc nhấc chân.
Cô nói: “Coi như chị nợ em vậy, mấy năm làm chị thất bại quá rồi.

Năng lực chị có hạn, đành trách năng lực của chị chỉ đến thế mà thôi.

Giờ chị chẳng còn mong muốn nào khác ngoài việc kiếm được nhiều tiền cho em có đường lui rộng mở hơn.

Nhưng Tinh Tinh à, dù em có lí do nào đi chăng nữa thì em cũng làm tổn thương chị rồi.”
Nói xong, cô cũng không nhìn cậu nữa, tắt máy tính, cầm túi lên, đẩy vali ở bên cạnh cửa rồi bước ra khỏi nhà.
Tiếng đóng cửa xẹt qua tai, Lâm Dư Tinh không còn sức mà đi nữa.

Cậu ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy lồng ngực thở hổn hển.

Cậu mò thuốc trong túi, lấy ra uống hết hai viên rồi ngồi trên cầu thang một lúc lâu thì hơi thở mới dần ổn định.
*
Hai hôm sau, Lâm Dư Tinh ra khỏi nhà.
Đã có xe chờ sẵn ở ngoài cửa tựa như một việc quen thuộc.

Cậu đứng đực ở cửa, bên ghế phụ kéo cửa kính xuống, hình như đang nói với cậu cái gì đó thì cậu mới lên xe.
Dưới bóng cây ngô đồng cách đó 50 mét, Lâm Sơ Nguyệt đeo kính râm lên rồi lái xe đi theo.
Chiếc xe chạy về hướng Đông dọc theo đường Minh Châu, cô luôn lái cách đó đúng ba xe, bình tĩnh theo đuôi cái xe đó.

Cuối cùng, xe đã dừng bánh trước lối vào của một khách sạn bình thường gần sát trường dạy nghề.
Lâm Dư Tinh xuống xe một mình, cậu ngẩng đầu quan sát thoáng qua rồi mới từ từ bước vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui