Câu chuyện của quá khứ***
Nhỏ vẫn chưa đc về nhà dù trời đã tối. An nói với nhỏ cô đã xin phép ba mẹ nhỏ nhưng nhỏ biết An nói dối. Nhỏ đâu sống cùng ba mẹ đâu. Nhưng nhỏ biết An làm thế là vì muốn tốt cho nhỏ nên nhỏ im lặng mà nhận sự giúp đỡ đó.
Tối. 11h.
An khẽ bước vào căn phòng nhỏ đang nằm. Cô nhìn nhỏ ngủ, lòng bỗng cảm thấy nhớ nhung mà bình yên. An nhớ người đó nhiều lắm, nhớ lắm. Nhớ tới mức mà đêm nào cô cx mơ thấy.... Và rồi....lại một thứ chất lỏng nóng hổi lăn trên gò má hồng hào của cô.
Nhỏ ko ngủ, chỉ nhắm mắt. Nhỏ ko cảm thấy sợ hãi khi người ta đánh mà nhỏ sợ...quá khứ sẽ lặp lại. Nhỏ thấy cô ngồi cạnh, sợ cô phát hiện ra thân phận nên nằm im ko nhúc nhích. Thế nhưng, nhỏ ko thấy động tĩnh gì thì mở mắt ra. Trong bóng tối và một chút ánh sáng mập mờ của mặt trăng, nhỏ thấy An cô đơn quá. Nhỏ với tay bật chiếc đèn bàn ở đầu giường. Hiện ra trước mắt nhỏ lúc này là hình ảnh An trầm ngâm nhìn nhỏ với ánh mắt ứa nước.
-Quỳnh.....chưa ngủ sao?-giọng An nghẹn lại
-uhm-nhỏ ko cần biết chuyện gì, chỉ cần biết bây giờ An đang cần an ủi. nhỏ ôm lấy thân hình gầy nhom trước mặt
-Quỳnh...làm gì...thế?-An hỏi nhưng vẫn để yên cho nhỏ. ko hiểu sao thứ chất lỏng nóng hổi kia lại tuôn ra nhiều hơn
-Khóc đi-nhỏ nhẹ nhàng
-Khóc?-''cái thứ chất lỏng kia hoá ra là nước mắt sao?''_An thầm ngạc nhiên
-Ừ. Hãy để Quỳnh giúp An nhẹ lòng
-An sẽ ko khóc!-cô khẳng định-Khóc là yếu đuối. Mà yếu đuối An sẽ chết!
-Ừ...-nhỏ ko bất ngờ
-An có thể tin Quỳnh đc ko?-Cô nhìn nhỏ. ánh mắt xám tro đầy sự chờ đợi