Hôm nay cx là một ngày như bao ngày khác, nhỏ tới trường trong một niềm vui, một niềm hạnh phúc. Hắn vừa thấy nhỏ tí ta tí tởn bước vào lớp thì mặt hắn chuyển từ vui vẻ sang xám ngắt. Lâm Duyệt gương mặt rất đau khổ thấy thế cx nở một nụ cười gượng gạo. Nhỏ bước tới, đặt cặp vào chỗ trống cạnh An rồi hỏi cậu ta:
-Có chuyện gì thế?
-Ừm...Cuối tháng Quỳnh rảnh ko?-Lâm Duyệt hình như muốn nhờ vả gì đó
-Hey...tại sao nhất thiết phải là nhỏ này vậy An? ko chịu đâu-hắn nũng nịu như con nít
-ko thay đổi-lời nói của An nhẹ nhàng mà sao hắn lại bất mãn thế kia?-nói đi
-Quỳnh, chủ nhật này cậu làm phù dâu cho lễ cưới của tớ đc ko?-Lâm Duyệt thở dài
-ko chịu đâuuuuuu....tớ ko muốn-hắn lắc đầu
-Đàn bà-An ko thích dùng từ này nhưng cô thực sự khó chịu rồi
-...-Im thin thít
-Đừng đùa nx. Cậu mới 17t thôi mà-nhỏ cười xoà
-Tớ là thái tử mà-Lâm Duyệt chán nản
-Cậu kết hôn cùng công chúa nào thế? Đẹp ko?-nhỏ háo hức
-Rất đẹp...nhưng...-cậu khẽ liếc An
-Nhưng sao?-nhỏ hồi hộp
-Cx rất tàn nhẫn, lạnh lùng và bá đạo-Cậu nuốt nước bọt
-Cha cha, sau này cậu khổ rồi nha. Tên công chúa ấy là gì thế?-nhỏ lắc đầu chia buồn
-ko phải công chúa-Cậu lắc mình-thừa kế gia tộc Ruana_Tiểu thư Analise Ruana
-là....-nhỏ nhìn An
-Ừ-An lạnh lùng
Nhỏ bỗng nước mắt nước mũi tèm lem ôm chầm lấy cô chị kết nghĩa. An sắp lấy chồng...An sẽ về nhà chồng...An sẽ ko chơi với nhỏ nữa.....Vậy thì ai sẽ chơi với nhỏ đây..... Nhỏ dường như quên mất hắn. Hắn thấy điều đó trong mắt nhỏ. Sao? Phẫn nộ lắm chứ nhưng thôi, tam tha cho nhỏ lần này vậy.
An ko khóc, chỉ khẽ vỗ lưng cho cô gái nhỏ.Mọi người trong lớp khúc khích cười. lúc nãy, họ đã hỏi An có nghỉ học ko thì cậu đã nói là ko nên họ chẳng lo gì nx. Dù cả ngày An ko nói chuyện, có thể nói là người thừa. Nhưng thiếu đi An, cuộc sống sẽ lại tẻ nhạt thêm phần nào.