Anh Dương.......
Anh ấy thực sự trở về rồi........
Nhưng anh ấy vẫn ko thay đổi.....
A, phải nói là tình yêu của anh ấy chứ nhỉ........
Tình yêu đó........
Sẽ mãi là của Lâm Hoà Thanh Linh.......
Em có nên làm điều mà mình muốn......hay chỉ như trước kia.....là một thiếu nữ ngoan hiền, ngây thơ thuần khiết.....?
Chưa bao giờ em thấy mình bất lực như thế này......
Chưa bao giờ em lại muốn nói bí mật ấy cho mọi người biết như thế này......
Chưa bao giờ....
Em buồn lắm!
Em muốn là Quỳnh chứ ko phải là Linh!
Em muốn sống thật! Nhưng em sợ anh Dương sẽ buồn.
Anh ấy vừa mới chỉ đỡ chút thôi.
Em sợ......
Em phải làm thế nào đây?
Gens que je aime le plus......
Cô gái với mái tóc tím lung linh ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn mặt trăng mặt trăng bạc tròn vành vạnh cùng một ngôi sao sáng lấp lánh trong bầu trời tối tăm. Trên bầu trời đêm ấy, trái tim nhỏ bỗng se lại. Nhỏ yêu thích bóng tối. Nhỏ luôn muốn mình mãi mãi sẽ là Thanh Linh. Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ, nhỏ ko muốn vậy nx, nhỏ muốn mình là chính mình, sẽ ko còn là cái bóng của người khác. Nhỏ yêu bóng tối vì trong bóng tối sẽ ko có cái bóng, nhỏ sẽ chìm trong cõi mộng mơ....nghĩ về việc đã mất đi ''người đó'' chỉ là hư ảo....để đc gặp người ấy nơi chốn thần thiên..... Nhưng bây giờ, nhỏ sẽ là nhỏ, sẽ quên đi quá khứ và chào đón tương lai. Nhỏ quyết rồi!
________________________
-Lady anh gentleman! Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại của Sunshine III. Kể từ giờ phút này, chúng tôi xin chính thức tuyên bố, hội thi tiếng ca học đường xin đc chính thức bắt đầu. Để khai mạc hội thi, chúng tôi xin giới thiệu.....Đại diện cho 12A1, anh à bạn Đặng Tùng Dương với ca khúc I love you anh love song. Xin mời
Tiếng Thuỵ An vừa dứt, cả hội trường vang như sấm dậy. Những tờ bướm, áp phích, băng rôn cổ vũ anh đc phát đi chỉ trong vòng ba mươi phút mà sô lượng là một con số có 5 chữ số. Thế thôi cx đủ để anh ''hot'' tới cỡ nào.
Nhỏ đứng trong cánh gà cx bần thần nhìn ra ngoài. Nhỏ đã chấp nhận lời thách đấu của Ruby và hiện tại.....nhỏ đang đứng ở nơi chuẩn bị. Haizzzz.....Nếu nhỏ thắng ở cuộc thi này hì ả sẽ rời đi nhưng...... Hix! Nhỏ đâu biết là anh cx tham gia chứ! Thế thì sao thắng nổi! Anh là ca sĩ chuyên nghiệp.....còn nhỏ còn chưa từng hát trước đám đông. Con ả đó thật quỷ quyệt! Chỉ tại An khích đểu! Bây giờ, nhỏ rất muốn ra ngoài kia và ngân lên điệp khúc '' Trời ơi! Sao đời tôi khổ thế này!'' mà thôi.
-Thật xin lỗi mọi người. Do bị đau họng nên tôi ko thể hát đc. Mong rằng cuộc thi sau tôi sẽ lấy lại đc giọng hát của mình-anh ở trên khán đài với gương mặt thân thiện nhưng giọng nói lại như đâm từng nhát vào trái tim các fan.
Nhỏ tròn mắt. Ông trời đang muốn giúp nhỏ sao?
Các fan nữ la ó nhưng ko ai ép anh hát. Quả thực mĩ nam đúng là có sức hút mê người.
Anh lui về sau, khẽ nhìn nhỏ cười.
Ôi ôi, nhỏ hoa mắt rồi. SAo nhỏ thấy trong nụ cười kia là sự chúc mừng nhỉ?
-Xin mời học sinh đại diện cho 11A, bạn Thanh Quỳnh-nghe cái giọng chảnh choẹ của Thuỵ An mà nhỏ muốn cho chị ta một trận quá!
Cố nén cơn giận của mình, nhỏ bước ra khán đài. Cả tường nguýt ngoa dè bỉu. Mọi năm đều là hai hoàng tử của họ đại diện cho 11A nhưng lần này là nhỏ, ai cx thầm ca thán. Ko nói thì thôi chứ nói lại càng bực. Từ lúc nhỏ xuất hiện, biết bao thầy cô tức giận mà ''giận cá chém thớt'', biết bao phòng thí nghiệm trong tình trạng ''đang tu sửa'', lại có cướp đi đại thiếu gia (cái này là fan của hắn à!) nx chứ! Thật sự học chẳng có chút thiện cảm nào với nhỏ cả.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên kèm theo đó là một thanh âm trong trẻo cao vút. Nhỏ đang hát. Lần đầu tiên nhỏ hát trước đám đông. Nhỏ nhắm hai mắt lại nhưng chỉ nhắm hờ. Nhỏ muốn mọi người nghĩ rằng nhỏ đang đắm chìm vào bài hát. Và họ nghĩ thế thật.
Trong khi nhỏ hát, ko ai nói một lời nào. Học hưởng thụ cái giọng hát êm ái ấy, từng chút một mở lòng mình cho nhỏ vào ''thăm quan''. Tiếng nhạc dứt, một tràng vỗ tay vang lên thật lớn. Nhỏ cười tự tin đi vào sau hội trường. Tuy nhiên, khi nhỏ vừa bước hết mấy bậc cầu thang thì khuỵu xuống
-Ko sao chứ?-Hắn chạy ra đỡ nhỏ, ân cần hỏi han
-Tớ......-hai mắt nhỏ hồng hồng-R....un....run...un....
-Tớ hiểu mà!-Hắn cười ấm áp gượng đáp
-Tớ....thắng....g....ch...chứ?-Nhỏ run run
-Việc này.....-hắn cx ko biết phải nói sao nx
-You are going to win!-An đứng sau hắn khẽ mỉm cười. Cô nàng ko biết nói đc bao nhiêu thứ tiếng nx, thật ghen tị!
-Dù có thắng nhưng tôi cx sẽ ko rời khỏi đây đâu!-Ruby xuất hiện. Ả ko ngờ kế hoạch của mình lại bị phá sản như vậy
-Cô thật trơ trẽn!-Lâm Duyệt đứng cạnh An mà người nóng bừng. Cậu rất muốn tới đáng cho cô ả một trận nên thân.
-Quỳnh!-Một thanh âm mà nhỏ ko thể ngờ vang lên
-Ơ.......-nhỏ kinh ngạc.
Anh vừa gọi nhỏ là Quỳnh sao? Vậy là....anh biết hết rồi? Chẳng nhẽ......là anh cố tình ko hát?
Nhỏ thực sự bị loạn rồi! Tuy đã thoát khỏi cái bóng kia nhưng sao.....nhỏ lại cảm thấy buồn như vậy? Nhỏ thực sự rất có lỗi với người đó.....Em xin lỗi..... Là em ko tốt!....
-Quỳnh à, anh biết cả rồi! Em ko phải là Thanh Linh. Tuy giống thật nhưng Thanh Linh đâu có giọng ca tuyệt vời thế kia. Cô ấy cx đâu nhìn người con trai khác ngoài anh bằng cái ánh mắt chan chứa nhiều xúc cảm như thế. Hãy là chính mình, đừng bao giờ sống dưới cái bóng của người khác!-anh nhìn nhỏ với ánh mắt thân thương trìu mến-Nghe anh!
-Em....-hai hàng nước mắt nhỏ chảy dài. Nhỏ lao vào vòng tay người con trai có nụ cười và ánh mắt ấm áp ấy
-Có lẽ em đã hiểu sai ý của Linh. Cô ấy muốn em thay cô ấy chăm sóc anh chứ ko phải thay cô ấy yêu anh!-Anh ôm nhỏ vào lòng rồi thì thầm-Anh đã cho em cơ hội rồi nhá!
-Anh...-Nhỏ vô cùng cảm kích anh
-Đứng lên nào! Yêu ai phải nói cho người đó biết chứ!-Anh gạt dòng lệ đang chảy nơi khoé mắt nhỏ-Nín đi!
-Dạ.-Nhỏ cười trở lại-Em yêu anh lắm í
Nhỏ rời tay anh rồi đi tới chỗ hắn.
Hắn nãy giờ lòng đau như cắt. Nhìn nhỏ trong vòng tay anh......nghe nhỏ nói lời yêu với anh.....hắn đau lắm!
-Du Duyệt! Tôi thực sự thích cậu!-nhỏ nói lời chấn động mà thản nhiên như ko!
-Hả?-hắn ngây người
-Mong đại thiếu gia chấp nhận làm bạn trai của tôi!-nhỏ đã quên đi cái ''nghề'' mình đang làm mà vô tư nói ra
-Việc này.....-hắn ấp úng
-Đỗ đại thiếu gia, cậu dám từ chối!-Mọi người sau khi nhìn thấy màn tỏ tình ấn tượng thì đồng thanh. Tất nhiên trừ cô ả Ruby đang khói lửa ngùn ngụt.
-Ý tớ là....việc này phải để tớ chủ động hỏi chứ!-hắn thất kinh
Trong ko khí vui vẻ phía cánh gà thì ở phía trước, MC đang công bố kết quả. Mọi người háo hức chờ đợi giây phút mà tên nhỏ sẽ đc nêu lên. Nhỏ cx hồi hộp chờ. Chỉ có mình Ruby lạc lõng đứng phía sau nên ko ai để ý. Chính vì vậy, họ mới ko nhìn thấy cái nhếch mép đầy tà ý của cô ả.
-Và ngôi vị Giọng ca vàng năm nay thuộc về.....Mẫn Tử Linh của 10E6-Thuỵ An nói kéo dài giọng-Cùng á quân Lâm Hoà Thanh Quỳnh của 11A
Cả hội trường nháo nhào lên. Ai cx bất mãn trước kết quả này. Rõ ràng nhỏ hát hay hơn mà.
Mọi người chỗ nhỏ cx loạn hết cả lên.
-Rõ ràng Quỳnh hát hay hơn mà!
-Tại sao lại là Mẫn Tử Linh chứ?!
-Ngôi vị Giọng ca vàng là Quỳnh chứ!
......
Nhỏ ko nói gì. Nhỏ nghĩ mình đạt đc thành tích như vậy là tốt lắm rồi! Nhỏ đâu biết mình hát hay tới cỡ nào đâu.
Bỗng nhiên.....
-Chủ nhân........Á!!!!
Rầm!
Một loạt những tiếng đổ vỡ vang lên. Trong lòng An mừng thầm. Hai cô nhóc này thật tới đúng lúc.
-Chủ nhân, á!
Cô nhóc tóc đen vừa ngóc đầu lên thì bị cái giá treo quần áo đập đầu. Đau điếng!
-Chị!-Cô nhóc tóc xám đỡ cô nhóc tóc đen dậy
-Ui da!-Nhóc tóc đen xoa xoa cái bàn toạ của mình
-Mấy người ko có mắt à!-Ả cx từ trong đống quần áo lộn xộn ngóc đầu dậy. Ra là hai cô nhóc đã đâm phải ả
-Chị! Chị! Là Triệu Quỳnh Anh ớ!-Nhóc tóc lam đậm kéo áo nhóc tóc đen
-....-ả mừng thầm. Ả cx nổi tiếng đó chứ!
-Đúng là loại đàn bà trơ trẽn vô sỉ!-Nhóc tóc đen dội nguyên gáo nước lạnh vào Ruby
-Cô!!!!-Nơi đông người ko cho phép ả để lộ sự vô giáo dục của mình. Cắn răng cắn lợi mà nuốt chữ ''Mày" vào bụng
-Nina, Nino, hai cô tới đây làm gì?-Lâm Duyệt nhăn nhó, bộ dạng thảm vô cùng.
Giờ nhắc mới để ý. Hai cô nhóc mặc trên mình trang phục Goth Loli kiểu người hầu mới ra. Có vẻ là hai cô nhóc rất mê văn hoá Nhật Bản, hơn nx còn rất thời thượng.
-Chủ nhân, mặc bộ đồ này khó chơi quá!-Nina_nhóc tóc đen phụng phịu đi tới chỗ An, lơ luôn Lâm Duyệt. Bộ dạng phụng phịu của cô nàng rất kawaii.
-Có?-An cx chẳng quan tâm tới lời ca thán của Nina, chìa tay ra. Đôi mắt lạnh băng như làm ko khí trong phòng giảm xuống cả chục độ C
-Dạ, đủ rồi!-Nina toát mồ hôi. Chủ nhân của cô thật đáng sợ!
-Về!-An biết ko thể nói nhiều với Nina và Nino. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ ''bật'' ''công tắc'' ''hiếu kì'' và ''tám ko ngớt của họ''
-Chủ nhân, cho bọn em ở lại chơi chút đc ko? Hôm nay dù gì cx có lễ hội mà!-Nina giương con mắt nâu ngây thơ nhìn An
-Đúng đúng, bọn em sẽ ko có quậy phá gì đâu-Nino phụ hoạ
-Bọn em sẽ giúp chủ nhân ''hàng yêu phục ma''-Hai nhóc càng nói càng hăng
-Đc?-An nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hai đứa. Ánh mắt băng giá đã dịu đi vài phần-Pun quyết định!
A a a, An thật ác!
Việc gì cô ko muốn là sẽ đẩy ngay cho cậu! Vô nhân tính! Hơn nx, hai con nhóc này mà ko gây chuyện thì ko phải Nhí Nha Nhí Nhố (đọc lái đi một chút của Nina Nino í mừ)
-Quản gia đại nhân! Cho bọn em tham gia nha! Bọn em sẽ giúp ngài cái chuyện đó đó í!-Nina gian xảo
-Đúng đúng, sẽ giúp đại nhân mà!-Nino hùa theo
-Nha! Nha! Nha!-hai nhóc mắt nâu long lanh nhìn Lâm Duyệt
-Haizzzzz.....Đc rồi! Nhưng nhớ là ko đc gây chuyện đấy nhá!-Lâm Duyệt thở dài
-Đi!
An lôi nhỏ ra khán đài trước hàng chục con mắt kinh ngạc của mọi người.
-Pun!-An ra lệnh
-Dạ tiểu thư!-Lâm Duyệt ko cam lòng. Đường đường là thái tử mà phải nghe lời vương phi, thật là............!!!!
-Ngài đọc đi!-Nino dúi cho Lâm Duyệt một tờ giấy rồi đẩy cậu ra sân khấu
-Ơ....-Cậu ngạc nhiên nhìn hàng ngàn con mắt đang đổ vào mình rồi quay sang nín ánh mắt băng giá có chút đợi chờ của chủ nhân xinh đẹp
-Đọc!-An tiếp tục ra lệnh
-à...-Lâm DUyệt nhìn vào tờ giấy nhíu mày một chút rồi đọc-Mỗi bước chân đi anh lại thấy bóng em. Mỗi lần nhìn em anh như sống thêm chút nx....
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Nina nhìn tờ giấy trong tay mình rồi quay sang cốc đầu Nino
-Trời ơi! Đưa nhầm rồi!
Nhanh như tên bắn, Nina vụt ra sân khấu, tráo tờ giấy trong tay Lâm Duyệt. An khổ sở nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Chưa cho chúng nó chơi mà chúng nó đã gây hoạ rồi!
-Theo thông tin điều tra đc, Triệu Quỳnh Anh đã hối lộ phó hiệu trưởng trường Sunshine III hòng ko cho Học viên Lâm Hoà Thanh Quỳnh của 11A đạt giải nhất trong cuộc thi này. Chính vì vậy, kể từ giờ phút này, học viên Triệu Quỳnh Anh chính thức bị khai trừ khỏi SSIII, thầy hiệu phó bị giáng chức hành nhân viên lao động trong vòng nửa năm. Do thầy Vinh(hiệu phó) đã có ý hối cải, hình phạt giảm xuống còn 3 tháng. Trong thời gian quy định, nếu làm ko tốt nhiệm vụ hoặc nghỉ việc giữa chừng, ngay lập tứ phải bồi thường một khoản tiền đền bù gấp 30 lần tiền lương 1 tháng ko tính thưởng. Hiệu trưởng Lâm Anh do ko quản lí nghiêm việc này, giáng chức thành hiệu phó trường.Chủ tịch Hội đồng quản trị SSIII sẽ chính thức tiếp nhận vị trí hiệu trưởng trường.
Lâm Duyệt đọc xong. Choáng! Cậu quay sang nhìn cô. Tất cả mọi người cx di dời ánh mắt nhìn Thái tử phi trên khán đài với những ánh mắt khó hiểu. Họ đều chung một câu hỏi:"Chủ tịch HĐQT SSIII chẳng nhẽ là cô ta?''
Hiệu trưởng Lâm Anh bước lên khán đài, cung kính nhìn An rồi cúi người xuống. An ko nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Đôi mắt màu bạc lạnh lùng quét một lượt rồi tới chỗ MC Thuỵ An lấy mic
-Tôi là Chủ tịch!
Chỉ 4 chữ ngắn gọn mà đã khiến tất thảy hơn 10000 học viên đơ người. Ngay cả các thầy cô giáo cx thế! Thật sự là rất bất ngờ mà!
Hắn cảm thấy mình thật ngố khi để cô bạn thanh mai trúc mã của mình dắt mũi. ''Ngay cả cô ruột cx lừa đc mình, phải chăng mình ngây thơ quá?''_hắn ...tự kỉ
''Trời ơi! Shine chính là Boss lớn sao? Quả nhiên là giữa Shine và trường có mối liên hệ. Mình đã ngờ ngợ mà......''_Lâm Duyệt nén chặt tờ giấy trong tay.....tự hào
"Mỹ Tiên An, chị ko đơn thuần chỉ là 1 CEO....chị chắc chắn còn phải hơn thế!''_nhỏ mỉm cười. Một lần nx, nhỏ thấy vui vì An có những bí mật ko nói cho mình. Điều đó khiến nhỏ nhẹ nhõm hơn.
-Nói dối! Tôi ko có làm chuyện đó!-Giọng chua ngoa của Ruby vang lên kéo theo mọi người đang ngơ ngẩn trở lại trạng thái bình thường.
-Kiểm tra lại số phiếu bầu-An chẳng quan tâm tới cô ta
-Nếu ko tính cựu hiệu phó và thêm tân hiệu trưởng thì Quỳnh thắng-Ngọc Anh trong ban kiểm phiếu mặt tươi cười, lém lỉnh trêu An
-You lost!-an ko một tia cảm xúc quay sang nhìn Ruby-you must go out if you want I'll caml down!
-Mau cút đi!
-Đồ bỉ ổi!
-Kẻ dối trá!
-Đồ gian lận!
.......
Ả bị những tiếng chửi bới làm cho xấu hổ phải đi mất. Nhưng trong thâm tâm, ả ko phục. Ả ko cần hắn nx. Giờ ả cần trả thù nhỏ và cô. Nhỏ hận cả hai kẻ đó!