***Chương 27: Chết là một giải thoát***
Có lẽ....
Sự sống trên đời này đối với tôi là quá xa xỉ....
Sự yên bình đối với tôi quá thực viển vông....
.....nhưng tôi không ngại chết đi...
Để bù đắp những tội lỗi mà tôi gây ra.
....Dù biết rằng không đủ....
Nhưng cũng là sẽ được một phần....
Để bà cùng ba mẹ an nghỉ nơi chín suối.....
(Thư gửi ba mẹ và bà trước khi tạm biệt)
*****
Ôm tro cốt của bà trở về căn biệt thự đầy ắp những kỉ niệm của hai bà cháu, nhỏ tạm biệt bác sĩ Đình rồi nhanh chóng lên phòng. Từ lúc nhận được tin dữ cho tới bây giờ nhỏ không hề nhỏ một giọt nước mắt nào nhưng khi cánh cửa căn phòng của nhỏ đóng lại, nhỏ khụy xuống, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Bà cùng nhỏ đã trải qua biết bao những ngày tháng buồn đau, biết bao những ngày gian khổ khi Thanh Linh mất, biết bao những niềm vui khi nhỏ thực hiện được ước mơ.....
nhỏ biết một ngày bà sẽ rời trần thế, rời xa nhỏ...nhưng đó là khi nhỏ đã là một con Phượng hoàng kiêu ngạo đầy quyền uy. Nhỏ đã hứa với lòng mình là sẽ cho bà một cuộc sống không vướng bận, một cuộc sống an nhàn hưởng lạc....nhưng nhìn xem, nhỏ đã làm gì?!
Nếu nhỏ không cùng hắn nảy sinh cảm xúc; nhỏ sẽ không đối đầu cùng Ruby (Triệu Quỳnh Anh); sẽ không khiến ba mẹ phải vội từ nước ngoài trở về; sẽ không khiến bà phải sốc quá mà chết!
Tất cả những việc này đều do nhỏ!
Vốn dĩ biết hai người là hai đường thẳng song song, vì cớ gì mà đột ngột rẽ ngang để rồi nên cơ sự ngày hôm nay?
Hai người vốn một là Đại thiếu gia giàu sang phú quý, một kẻ là sát thủ giết người không gớm tay, vì cớ gì mà có thể ở chung một chỗ để rồi nên cơ sự ngày hôm nay?
Hai người gia cấp chênh lệch, địa vị cao thấp rồi còn sự phản đối cùng những trở ngại trên đường đời, vì cớ gì mà quy tụ lại để rồi nên cơ sự ngày hôm nay?
........
Hỏi nhỏ có hối hận không?
Đương nhiên là có!
Nhưng!
Nhỏ hối hận vì một chốc không tự chủ lại đem hết tình cảm nói ra cho hắn.
Nhỏ hối hận vì đã gây nhiều nghiệp chứng để không thể cùng hắn xứng đôi.
Nhỏ hối hận vì đã quá coi thường kẻ địch.
Nhỏ hối hận vì không thể bảo vệ người thân.
Nhỏ thấy bản thân mình quá vô dụng!
Nhưng nhỏ không hối hận vì đã thích hắn, đã yêu hắn.
Cùng chung một chỗ với hắn, đó là thời gian hạnh phúc nhất mà nhỏ có từ sau ngày Thanh Linh ra đi.
Cùng gia đình hắn ăn một bữa cơm, nhỏ nhận ra thật lâu rồi mình chưa có cảm giác của một gia đình.
Cùng hắn, mọi thứ trên đời dường như đều khoác lên một màu hồng hạnh phúc!
Khóc một trận, xả hết đi những đau hận, nhỏ ôm lấy tro cốt của bà đặt lên bàn rồi vào phòng tắm, gột rửa mọi ô uế. Xong xuôi đâu đấy, nhỏ nâng niu hũ tro,đem xuống gara. Nhỏ sẽ đi thực hiện di nguyện của bà!
Lái chiếc mô tô thẳng tới biển ở ngoại ô thành phố, nhỏ lao như vũ bão trên đường, để gió táp thẳng vào gương mặt xinh đẹp mà tiều tụy.
Hương thơm của biển cả xộc vào cánh mũi, nhỏ dừng xe trước con đê cao ngất, đứng ở đó mà ngắm nhìn phía xa xa.
Mặt trời lặn xuống biển, hoàng hôn nhập nhoạng, đem theo thê lương cõi trần gian. Ôm thật chặt hũ tro, nhỏ men theo triền đê đi xuống bãi cát. Rồi từ bãi cát và đi ra tới biển.
Nhỏ muốn tự sát?
Không! Cuộc đời này vẫn còn có hắn để nhỏ lưu luyến, để nhỏ có thể có lí do thêm một thời gian nữa tồn tại
_Bà ơi! Yên nghỉ đi bà nhé. Hãy luôn dõi theo cháu nhưng đừng bận tâm gì về cháu. Cháu sẽ cho bà thấy, cháu trưởng thành như thế nào.
Nhỏ nắm chặt tay, quyết tâm.
****
_Chỉ cần kí vào đây là cháu sẽ hoàn thành mọi thủ tục.
Nhỏ ngồi cùng bác sĩ Đình trong Viện xác nhận thân nhân. Đây là nơi nhận lại di hài người đã khuất trong vụ máy bay gặp bão vừa rồi. Nhỏ tới đây là để nhận lại thi thể của ba mẹ.....
_Thanh Quỳnh, để ta giúp cháu mai táng.-Bác sĩ ĐÌnh nhìn cô gái nhỏ đang kìm nén cảm xúc mà đau lòng
_Cảm ơn bác sĩ-nhỏ gượng cười
_Cháu thực sự muốn hỏa thiêu học sao?-Bác sĩ Đình nghi ngại. Dù sao thì rõ ràng cô bé có người thân, tại sao không hỏi ý kiến họ?
_Vâng. Phiền bác sĩ, cháu có việc gấp phải đi.-Nhỏ xách túi đứng lên, khuôn mặt không chút biểu cảm
_Ta sẽ lo liệu ổn thỏa chuyện này-Đình Thiên biết cô có việc khó nói, biết ý không hỏi nữa.
******
Văn phòng luật sư Hạ.
_Cô là Lâm Hòa Thanh Quỳnh, cháu gái của bà Thẩm Huỳnh Liên?-Một cô gái trẻ với mái tóc nâu ám khói, khuôn mặt nghiêm túc vô cùng hỏi.
_Là tôi-nhỏ không chút biểu cảm trả lời, lòng thầm cười lạnh
_Còn đây chắc là ông Lâm Hòa Quyết và bà Lâm Hòa Vân?-Cô gái trẻ tiếp tục quay sang hai người trung niên đối diện với nhỏ xác nhận thân phận
_Đúng vậy-Hai người bọn họ không do dự gật đầu
Trong căn phòng 50 mét vuông, chính giữa là bộ ghế sofa nhập khẩu là 4 người gồm 2 cô gái trẻ và hai người trung niên. Cô gái với mái tóc màu nâu ám khói ngồi chính diện, khẽ đẩy lên gọng kính vàng đắt giá, bắt đầu lật giở tài liệu mà mình đã chuẩn bị sẵn.
_Đây là di chúc tài sản thừa kế do bà Thẩm Huỳnh Liên để lại. Trước khi bắt đầu, tôi muốn ba người kí giấy xác nhận thân phận và giao cho tôi bản photo giấy khai sinh và chứng minh thư.
Ai cx biết văn phòng luật sư Hạ vốn nổi tiếng về độ tin cậy cao. Quả nhiên là như vậy!
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục nhận dạng, xác nhận linh tinh, cô gái trẻ Hạ Từ Di mới nhẩn nha mở tập tài liệu. Lâm Hòa Quyết cùng Lâm Hòa Vân nhìn từng của chỉ ấy mà sốt ruột. Còn nhỏ thì chỉ bình thản uống trà, thái độ dường như muốn nói ''tôi không vội, cứ từ từ''
_Tài sản của bà Thẩm Huỳnh Liên gồm có: ba căn biệt thự tại thành phố Lâm An, một căn biệt thự tại Thịnh Ảnh; 7% cổ phần trong Tập đoàn Đình Phong; Một vườn nho ở Kanya Mius;.....
Nghe Hạ Từ Di liệt kê mà hai người kia vô cùng choáng, nhỏ cx phải giật mình. Vốn biết bà hơn 50 năm làm sát thủ, tài sản chắc chắn phải là một con số không nhỏ nhưng thật không ngờ nó lại nhiều như vậy.
Đình Phòng Group là một tập đoàn gia đình, có quy mô vô cùng rộng lớn, trải dọc khắp Bát đảo, ấy vậy mà tại đó bà có hẳn 7% cổ phần, là một đại cổ đông đi?! Ghê sợ! Thế lực của bà quá lớn mạnh, nhỏ cx thật không ngờ mình cùng bà sống nhiều năm như vậy mà không biết gì. Đáng sợ!
_Di chúc của bà được viết như sau: Con trai thứ của tôi là Lâm Hòa Quyết sẽ nhận được biệt thự Siliver tại số 3 phố An Mã-trung tâm thành phố Lâm An và 3 triệu phương. Con gái của tôi là Lâm Hòa Vân sẽ nhận được biệt thự Jade tại số 25 phố Kình Viên-ngoại thành phía Đông thành phố Lâm An và 4 triệu phương. Còn cháu gái của tôi là Lâm Hòa Thanh Quỳnh sẽ nhận được toàn bộ số cổ phần, biệt thự, vật chất khác của bà Thẩm Huỳnh Liên và 10 triệu phương. Số tiền 3 triệu phương còn lại toàn bộ được chia đều gửi cho các Quỹ khuyến học và các Mái ấm tình thương trong thành phố, việc này tôi ủy quyền cho cô Hạ Từ Di của văn phòng luật sư Hạ lo liệu.
(phương: đơn vị tiền tệ của Nam Dương, cx như đồng của Việt Nam. 1PG=100 D)
Hạ từ Di đọc từng chút từng chút một mà khiến cho hai kẻ kia tái mặt.
Lâm Hòa Vân bức xúc. Bà ta là con gái duy nhất, vậy mà chỉ được có từng đấy trong khi cái đứa cháu gái kia lại được nhiều tới như vậy. Xét về nhiều mặt, bà ta rõ ràng phải được hưởng nhiều hơn!
Lâm Hòa Quyết thì lại thấy không công bằng. Trưởng tử là anh trai Lâm Hòa Thành đã chết, việc ma tang sau này sẽ một tay ông đảm nhiệm, vậy mà phần của công còn không bằng đứa con gái chứ chẳng cần phải so với đứa cháu gái. Nên biết, cái biệt thự ở Thịnh Ảnh mà khi sống bà ở ông cx có đóng góp!
nghĩ vậy, cả hai đều quay sang nhỏ trừng mắt. Đối lại bọn học, nhỏ vẫn không mảy may quan tâm. Nhỏ vẫn lạnh nhạt, vẫn vô tình, hoàn toàn không để lộ bất cứ chút cảm xúc nào ra ngoài.
_Ba người còn muốn hỏi gì nữa không?-Hạ Từ Di giữ đúng khí khái của một luật sư, hoàn toàn không bận tâm tới thái độ của bọn họ sau khi cô đọc xong-Nếu không có ý kiến, chúng ta kí giấy chuyển nhượng tài sản.
_Khoan đã-Lâm Hòa Vân không cam tâm, hướng cháu gái thổ lộ-Quỳnh cháu yêu, hôm nay cô còn có việc phải làm, để hôm khác chúng ta kí luôn một thể nhé?
_Đúng đúng, hôm nay thím cháu hơi mệt, chú định chiều nay đưa thím bệnh viện. Để hôm khác, hôm khác được không?-Lâm Hòa quyết thấy như vậy, liền phụ họa theo. Lão cx là muốn kéo dài thời gian a!
_Được!-Nhỏ há lại không hiểu tâm tư bọn họ. Nhưng nhỏ cx không muốn dây dưa nhiều phiền phức-Sáng thứ 7 phiền Luật sư Hạ tới Rose Villa. Chúng tôi kí ở đó.
Vì bây giờ nhỏ đang có nhiều tài sản nhân nên lời nói của nhỏ chính là lệnh. Kẻ có tiền chính là kẻ có thế! Sáng thứ 7-cũng là sáng ngày mai!
_Tôi sẽ tới-Hạ Từ Di gật đầu đáp ứng.
_Vậy tôi về trước-nhỏ chuẩn bị đồ, đứng lên. Hai người kia cx vậy.
_Thứ lỗi không tiễn-Hạ Từ Di nhẩn nha uống trà, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Cánh cửa đóng lại. Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ đại luật sư hiện lên một nụ cười.
_Lâm Hòa Thanh Quỳnh....quả thật có khí chất. Để xem trong đêm nay cô sẽ xoay xở thế nào.
Trực giác của một luật sư luôn đúng. Đêm đó, nhỏ thực sự xảy ra chuyện!
***
Rose villa trong một đêm không trăng không sao sáng bừng lên trong trời đất chìm một màu u tối. Nhỏ vùi thân trong biển lửa, bỏ mạng thực sự nơi ngôi nhà thân thương nuôi dưỡng mình 10 năm trời. Là thật thế sao?
Công viên gần đó....hai người dáng hình bặm trợn, xăm trổ đầy mình cùng đứng đối diện với một người đàn ông trung niên. Bọn họ xun xoe, nịnh hót, khác hẳn với cái vẻ ngoài quỷ dữ của mình.
Còn người đàn ông kia, bộ dạng chuẩn mực của những vị boss, vị lãnh đạo cao sang lại hoàn toàn chẳng có những phẩm chất một người lãnh đạo nên có. Lão mới chân chính là một quỷ dữ!
_Đại ca, bọn em đã đốt cháy biệt thự, con nhỏ đó cũng đã trốn ra ngoài được rồi.-Tên có mái tóc màu hung cùng một vết sẹo dài từ mí mắt trái tới vành tai, thân hình hộ pháp nhưng bộ dạng chân chó rõ ràng.
_Đúng vậy. Hiện tại nó đang bất tỉnh đặt trong nhà nhỏ phía Nam ngoại ô. Ở đó đã có 5 thằng canh chừng.-Tên có mái tóc nửa vàng nửa đen, cánh tay trái có một hình xăm mãnh hổ uy dũng nhưng bộ dạng cũng không khác tên kia là mấy.
_Tốt lắm! Những thằng liên quan tới vụ này xử hết rồi chứ? Có kẻ nào phát giác ra việc này không?-Người đàn ông trung niên e dè hỏi
_Đại ca yên tâm. Bọn em làm vô cùng sạch sẽ.-Mặt Sẹo kính cẩn trả lời.
_Tao thấy vẫn còn-Người đàn ông cười một cách quỷ dị
_Bọn em làm hoàn toàn sạch sẽ-Hình Xăm Mãnh Hổ khẳng định-nếu còn, Đại ca cứ chỉ diểm, bọn em sẽ xử lí tận gốc
_Không cần!-ông ta vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, dáng mình nhanh lẹ lướt qua Hình Xăm Mãnh Hổ.
Chỉ biết, vài giây sau đó, gã kia đột ngột ngã xuống, mà người đàn ông kia trên tay cầm một con dao bạc dính đầy máu tanh...
Mặt Sẹo kinh hãi nhìn đàn em đang gục trong vũng máu. Lão già kia chẳng lẽ định giết bọn họ nhằm diệt khẩu?
_Mày.....mày.....-Mặt Sẹo lắp bắp trợn tròn mắt với người đàn ông kia-Mày .....k ...khô...không.....dược.....t..tới....đây.......T...t...ta...tao... se...sẽ...
_Chẳng phải chính chúng mày là kẻ phóng hỏa đốt căn biệt thự, tính hạ sát cháu gái tao sao? Chúng mày phải trả giá! Tao chỉ là đang giúp cháu gái trả thù mà thôi!-Lão cười man rợ.
Trong bóng đêm, người đàn ông ấy hiện lên như một ác quỷ phi nhân tính. Một kẻ thuê người đốt nhà cháu gái, rồi lại giết chính những kẻ đó nhằm bưng bít bí mật. Tất cả....vốn chỉ để hưởng thụ số tiền thừa kế mà người mẹ già để lại cho cháu gái!
_Mày dám tới đây, tao hét lên cho mọi người biết!-Mặt Sẹo không biết lấy từ đâu ra dũng khí, hét lên uy hiếp lão. Gã không biết, vì những lời nói này, hắn đã dạo một vòng tới Quỷ Môn Quan.
_Uy hiếp sao?-không chút dao động, người đàn ông máu lạnh vẫn duy trì nụ cười ác quỷ.
Pằng!!!! Phụt!!!!!
Còn chưa nhìn rõ ý cười của lão, gã cũng đã ngã xuống.
Một bóng người phụ nữ trung niên mặc cảnh phục, cầm khẩu súng nấp từ trong bóng tối đi ra.
_Không ngờ kẻ phóng hỏa lại là anh? Giết cháu gái mình sao?-Người phụ nữ cũng cười quỷ dị như thế, hướng người đàn ông hỏi.
_Cảnh sát trưởng không phải là vừa giết kẻ đó rồi hay sao?-Lão nhìn người phụ nữ cười khinh bỉ.
_Chia 50-50. Việc này tôi sẽ giữ kín!-Ả ra giá.
_Lâm Hòa Vân! Cô đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu!-Lão giận tím mặt.
_Tôi mặc kệ. Lâm Hòa Quyết! Anh nghĩ mọi người sẽ tin tưởng một cảnh sát trưởng công chính liêm minh hay một chủ tịch công ty đang bị nghi án trốn thuế?-Lâm Hòa Vân nhẹ giọng mỉa mai
_Được! Nếu ngày mai thành công kí giấy chuyển nhượng, chúng ta chia đôi!-Lâm Hòa Quyết gằn từng tiếng, cắn răng nhẫn nhịn, lòng thầm tính toán ý đồ khác.
Nhìn ra sự không cam tâm trong mắt anh trai, Lâm Hòa Vân chỉ cười thật lớn, bộ dạng thỏa mãn thực sự rất muốn phẫn nộ.
Nhưng ả là ai? Ả là Cảnh sát trưởng chí công vô tư, công bằng liêm khiết trong mắt mọi người. Một người phụ nữ đã khó làm trong giới cảnh sát, nay còn là một người phụ nữ tài hoa thì ai dám không tin. Huống chi, phía sau ả còn là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố-chồng ả!
Còn lão? Một chủ tịch công ty đang trên bờ vực phá sản do nghi án trốn thuế? Dạo gần đây, không biết kẻ nào tung ra tin đồn ấy khiến công ty lão bị điều tra.....
Thử hỏi: Hai kẻ đối lập như vậy mọi người sẽ tin ai?
_Tôi tới thăm cháu gái tôi đây, anh giấu nó ở đâu rồi?-lâm Hòa Vân cười xảo trá.
_Ngôi nhà nhỏ phía Nam ngoại ô-Lão nghiến răng ken két, gằn từng chữ từng chữ
_Giấu kĩ thế!
Cười sảng khoái một trận, ả cầm chiếc còng tay xoay xoay rồi lấy bộ đàm ra, thông báo cho những người khác.
_Bắt được kẻ phóng hỏa ở Hậu viện công viên Kaarr. Tính chạy trốn, đã bị bắn chết!-Không chút lưu tình, Lâm Hòa Vân hướng anh trai tỏ ý đuổi
_''Chúng tôi lập tức tới''-Phía bên kia bộ đàm, một giọng nghiêm túc đáp lời
*******
Biệt thự Sunshine. 12h35 phút.
Cô gái nhỏ ngồi trên xích đu ngắm bầu trời một màu đen kịt. Hôm nay không trăng cũng chẳng sao, làm sáng lên khu nhà kính chỉ là vài con đom đóm nhỏ. Chúng cô đơn quá! Như nhỏ vậy!
_Quỳnh!-giọng nói mềm mại miễn cưỡng vang lên phía sau nhỏ.
Từ khi nào nhỏ mất cảnh giác tới vậy? Người này cứ vô thanh vô tức xuất hiện, nếu muốn giết nhỏ, e rằng đó là chuyện quá tầm thường! Một sát thủ mà để mắc lỗi này, mãi mãi không bao giờ có thể sống lâu!
_Jenniffer tiểu thư, cô tìm tôi à?-Nhỏ cung kính xoay người cúi đầu
_Quỳnh, chị tôi mới là người có ơn với cô-Jenniffer nhàn nhạt nói, vẫn có chút gì đó miễn cưỡng.
Ý của câu nói là: Cô không cần cung kính với tôi. nếu có cần cung kính, người đó phải là chị tôi chứ không phải tôi.
Nhỏ đương nhiên hiểu điều đó, nên chỉ chậm rãi gật đầu. Có điều, nhỏ vừa nhận ra một điều khá thú vị.
_Tôi gọi cô là Zee được không?-nhỏ dịu dàng hỏi
_Ừm...-Zee gật
_Tôi nói cái này đừng giận nhé! Zee nên bảo toàn hình ảnh Băng sơn mĩ nhân thì hơn. Zee dịu dàng....có chút đáng sợ-Nhỏ cười đùa
_Người tốt thật không dễ làm-Trở lại cái giọng lạnh băng của mình, Zee đùa
_Thật không dễ......-nhỏ gật đầu
_Sao rồi?-Zee đột nhiên nghiêm túc hẳn
_Cậu ruột phóng hỏa đốt nhà, thuê người bắt nhốt ở vùng ngoại ô. Dì ruột thông đồng giết nhân chứng. Lâm Hòa Thanh Quỳnh......trên mặt pháp lí đã hoàn toàn chết-Nói tới thân phận hiện nay, nhỏ cũng không biết mình là ai nữa.
_Muốn sống khác không?-Một giọng nói lành lạnh vang lên.
Từ phía những con đom đóm nhỏ đi ra là một cô gái với mái tóc tím xinh đẹp cùng đôi mắt màu tro vô thần sáng bừng lên trong những chùm sáng li ti. Cô xinh đẹp, băng lãnh, nhưng quý phái sang trọng, khác với sự băng giá bất khả xâm phạm của Zee hay sự lạnh lẽo tàn khốc của Rosa. Đôi môi phớt hồng ánh lên chút gì đó tà mị...như dự báo về một trò đùa đáng sợ sắp tới.
_Chị An?-Zee cùng nhỏ kinh ngạc nhìn cô rồi nghĩ lại lời cô nói
_Thân phận mới sao?
_Một Ruana!-An gật đầu. Đôi môi cô cong lên hình trăng khuyết, thoát tục tựa thần tiên.
Chính vì lời nói ngày hôm nay mà sau này, một trận sóng gió liên miên đã nổi lên.
*********
Trước cổng Rose Villa là một chàng trai trẻ nhưng vô cùng anh tuấn. Cậu có nước da trắng của người châu Âu, lại thêm đôi mắt màu ngọc bích khiến cho vẻ đẹp lạ nhưng rạng ngời, tươi mới. Căn biệt thự sau vụ hỏa hoạn nhanh chóng được tu sửa, nhìn không ra nơi này tối hôm qua vừa xảy ra một trận cháy kinh thiên động địa.
Chàng trai tới ấn chuông cửa, thầm cảm thấy bi ai cho số phận chủ nhà chân chính.
_Xin hỏi đây chính là Biệt thự Hoa Hồng phải không?-Cậu cố gắng khiến giọng nói bớt lạnh lùng nhưng thực sự cũng chẳng giảm đi được bao nhiêu
_Cậu là......????-Giọng nói một thiếu nữ truyền tới, nghi ngờ.
_Tôi là người do Văn phòng luật sư Hạ điều tới. Boss của chúng tôi có việc bận, tôi là người thay thế.-Chàng trai đáp lời, nhìn không ra chút cảm xúc gì.
_....Mời vào-Cô gái có chút chần chờ rồi mời cậu vào.
Cậu xoa xoa lại mái tóc màu bạch kim của mình, thầm chửi rủa mấy kẻ trong nhà một trăm lẻ 1 lần
************
Phòng khách xa hoa rộng mở, cậu bước vào và cố tình ra vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên, trong đầu cậu lại vô cùng khinh bỉ lũ người kia! Đáng chết! Nếu không phải bọn học thì việc gì cậu phải trở thành nô lệ cho bà chị (vợ) lạnh lùng ác độc kia!
_Tôi là Lâm Hòa Vân Anh, là con gái bà Lâm Hòa Vân. Còn đây là con trai ông Lâm Hòa Quyết-Lâm Hòa Tuấn. Chúng tôi được ủy quyền kí kết hợp đồng ngày hôm nay.-Vân Anh dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy tình cảm hướng chàng trai tóc bạch kim giới thiệu. Cô ả chỉ vào kẻ có mái tóc socola highlight béo bự ngồi trên bộ sofa đắt tiền-Không biết tên anh là....?
_Joseph Rai*.-Cậu tiện miệng bịa ra một cái tên
(*: đọc là Ra-i chứ không phải Rai đâu nhé!)
_Mời anh ngồi.
Nhanh chóng ngồi xuống rồi nhanh chóng lôi ra bản thảo hợp đồng rồi nhanh chóng kí. Công việc hoàn thành chỉ trong vẻn vẹn 7 phút đồng hồ. Chính vì vậy mà Lâm Hòa Vân Anh cùng Lâm Hòa Tuấn vô cùng nghi ngờ.
_Hết rồi sao?-gã hỏi cậu.
_Tôi chỉ tới nhận chữ kí, những việc khác không phải chuyện của tôi-Chàng trai lạnh lùng với lấy những tờ giấy trên bàn, cất vào cặp táp rồi bỏ đi.
''Cẩu tử*! Các người cứ đợi đấy!''
(*: thực ra anh í chửi kinh khủng hơn nhưng là mình cx không muốn thô tục quá nên chuyển sang từ Hán-Việt. Còn từ gốc thì các bạn tự dịch nhe!)
***********
Lavander Tower tầng cao nhất là một trong những cơ sở của Tổ chức sát thủ Snow, đứng đầu là Boss vĩ đại với tên thật là Lione Ruana, thân phận hiện tại là Jennifer Kanade hay gọi thân mật là Zee.
Trong căn phòng mang độc hai sắc đỏ-đen quỷ dị, một cô gái dáng vẻ tuyệt mĩ, ngũ quan thanh tú, môi đỏ kiêu kì cầm ly Kir sóng sánh, đôi con ngươi dị sắc hồng-bạc ma mị lướt qua một lượt căn phòng, cuối cùng dừng lại nơi anh chàng với mái tóc bạch kim óng ánh
_Anh làm việc hay ghê-cô gái mỉa mai
_Anh....thực sự không phải lỗi của anh mà! Zee ơi, đừng làm mặt lạnh với anh đi....!!!!-Chàng trai giọng nỉ non nghe mà đáng thương
Chẳng ai có thể ngờ đây là hai vị Boss tối cao của một trong những tổ chức đứng đầu thế giới.
Cô gái tuy có khi chất nhưng thoạt nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi -a cái tuổi đáng nhẽ còn trong sự quản thúc của cha mẹ, sao có thể ngồi đây mà làm một Boss vĩ đại? Hơn nữa lại còn là một Boss của tổ chức sát thủ? Hơn nữa còn giữ một vị trí rất cao? Hơn nữa.....nói chung thực sự là vô cùng khó tin!
Chàng trai mang màu tóc bạch kim, dù mới gần 20 nhưng vẻ ngoài chững chạc cũng có thể khiến người ta tin tưởng. Nhưng đằng này anh còn làm nũng với mĩ nhân kia, thái độ trẻ con không chịu nổi. Đã vậy khuôn mặt còn chấm chấm vài giọt thuốc nhỏ mắt rất dễ dàng nhận ra. Aizzz.....đây là Leader kế vị tiếp theo của tổ chức sát thủ Ám U đứng đầu thế giới nha!
_Nội trong vòng 1h mà không thu dọn hậu quả, chúng ta tuyệt giao-Zee nói rất nhẹ nhàng nhưng nội dung nói ra đối với Jun thì quả thực vô cùng khủng bố.
_Được rồi, anh lập tức làm!
Jun khổ sở chấp nhận điều kiện.
Chuyện thực ra cũng chỉ là khi anh tới Rose Villa, cái cô ả Lâm Hòa cứ nhìn anh chằm chằm không rời. Chả biết tên thuộc hạ nào báo lại chuyện đó với Zee, khiến anh thê thảm tới như vậy! Anh vì đã thề cả đời sẽ chung thủy cùng Zee, muốn cô cùng mình đi hết con đường đời chông gai đã hứa sẽ không phản đối bất cứ yêu cầu gì của cô. Khi đó cô cảnh báo một khi cô ghen lên thì ''gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ'' nhưng anh cứ nghĩ cô chỉ nói mạnh miệng vậy....Ai biết lời cô nói quá là thật đi! Lúc đó anh 14, cô 13...đến nay là 4 năm....cx không dưới 40 người mù mắt đâu. Một loạt mĩ nhân! Mỗi lần như vậy.....cô đều cùng anh mặt lạnh tới 2 tuần......
_Thanh Quỳnh sẽ sớm chết thôi. Cậu sẽ không phải khổ sở vậy nữa đâu!
Cô gái xinh đẹp khác xuất hiện. Là Mỹ Tiên An! Chị dù ít tuổi hơn anh nhưng sau này sẽ gọi anh là em rể....cho nên còn lâu cô mới gọi anh!
_Chị vợ
cứu người nga
~_Zee, mọi việc bên này đã xong-An không nhìn anh mà trực tiếp đi tới bên em gái nhỏ
_Nency! Bắt đầu!
Nói nhỏ vào một cái mic, Zee nhàn nhạt cười. Lâm Hòa Thanh Quỳnh......sắp chết trong bệnh viện!