Du Duyệt vừa từ nước ngoài trở về, còn chưa kịp hiểu gì tình hình của Quỳnh thì lập tức bị cha mẹ ném vào Viện tâm thần. Thực ra không phải hắn gặp vấn đề gì về tâm thần mà chỉ là bởi ở đây việc kiểm tra não vô cùng tốt.
Nhớ lại thời gian trước đó, khi hắn đang muốn tới thăm nhỏ thì đột ngột bị bắt cóc. Hù! Khốn thật! Đang lúc cấp bách thìlại xảy ra chuyện!
Thực ra, đối với những người thừa kế một trong các nhà của Tam Thập Tộc thì việc bị bắt cóc là chuyện thường thấy, cũng chẳng có gì mới lạ. Dù Đỗ Tử gia chỉ là một trong Nhị Thập Hộ Vệ (20 gia tộc trợ giúp) nhưng quyền lợi thực khiến người bình thường ngất lên ngất xuống. Lần này Đỗ Long gia muốn tranh đoạt Đỗ Tử gia vị trí, liền sai người ám sát thừa kế đời 29 Đỗ Tử gia-Đỗ Lập Du Duyệt. Tuy là ám sát bất thành nhưng bất quá cũng khiến hắn phải nằm viện tới nửa .....ngày! Hơn nữa đó là do nước ngoài điều trị, về nước lại phải nhập Viện tâm thần Thánh Rozen kiểm tra tổng quát. Thực sự là đáng chết mà!
______Viện tâm thần Thánh Rozen______
Chụp đủ các kiểu, kiểm tra một loạt đủ thứ, cuối cùng Viện trưởng Lâm đại nhân cũng đưa ra quyết định: Cho hắn ở lại viện điều trị chấn động não. Ách....chỉ là hắn bị tên bắt cóc đẩy đập đầu vào tường, chảy ra chỉ mất chừng 10cc máu(!!!!), đầu cũng không bị lõm chút nào, tại sao phải nhập viện điều trị?!
_Ông ngoại, con thực sự rất tốt, không phải nhập viện.-hắn lên tiếng kháng nghị
Viện trưởng Lâm là cha của mẹ hắn. Lâm gia của Tam Thập Tộc truyền đời là học y cứu người, địa vị xã hội chỉ đứng sau Đình gia. Trong 3T cũng thế!
_Chưa có kết quả chính xác, vẫn là nên nhập viện-Viện trưởng Lâm ngữ khí ôn định, không răn đe nhưng vô cùng uy nghiêm. Gia trưởng đời thứ 27 Lâm Quỳnh gia-Lâm Viễn Quân.
Lão há lại để cho bảo bối tôn tử chịu thiệt thòi, phải đau đớn. Còn có...người kia nói giữ hắn lại trong Viện, dù chỉ là nhờ vả nhưng thực đáng sợ. Dù thực ra người kia cũng sắp bị loại trừ khỏi gia phả...thôi thì giúp đỡ vậy! Đáng tiếc! Tuyệt đỉnh thiên tài như vậy lại bị bỏ qua!
_Ôngggggg......-kháng nghị vô dụng, hắn chuyển sang nài nỉ
_Vô ích thôi! Gọi Chủ nhiệm tập sự Thiệu đưa con về phòng đi!-Lâm lão nhân hất tay rồi đứng dậy
Hắn đáng thương đi theo Chủ Nhiệm tập sự kia tới phòng đã được chỉ định sẵn. Chủ nhiệm tập sư đó tên gọi Thiệu Thi Đình, một người phụ nữ chừng 30 tuổi, hình như đang trong kì thai nghén. Người đó nhìn hắn, ánh mắt có chút bất lực.
Bất lực sao? Người này....là ý gì?
Hắn là người có thể nhìn ánh mắt đoán ra suy nghĩ, đâu khó để nhận ra điều gì đó trong mắt người kia. Nhưng là tại sao.....??? Không lẽ hắn có mị lực hấp dẫn cả phụ nữ đã có chồng? Không phải chứ!!!!
_Aizzz....người trẻ tuổi thời nay sao lại vào Viện tâm thần hết thế này?-Thiệu Thi Đình đánh tan giấc mộng điên rồ của hắn bằng một câu than thở
_Có ý gì?-hắn nghi hoặc, lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã suy nghĩ quá nhiều.
_Hôm qua Viện cũng có một cô bé mới 17 tuổi đã nhập viện trong tình trạng suy sụp tinh thần.-Thiệu Thi Đình trả lời khiến trí tò mò của hắn nổi dậy.
Thi Đình cũng biết đây là cháu trai Viện trưởng, lại còn là 1 trong các gia chủ tương lai 3T, cô cũng không ngu gì mà cùng bọn họ đắc tội. Do đó, cô nêu ra vài vấn đề, nhưng cũng là biết giữ an toàn danh tính bệnh nhân.
_Cô bé hình như chuẩn đoán nhiễm HIV giai đoạn đầu của AIDS. Là lây truyền từ mẹ sang con. Vốn là có thể sống thêm vài năm nữa nhưng gia đình gần đây xảy ra chuyện nên quá trình phát bệnh diễn ra nhanh chóng. Cô bé bỗng dưng ngày kia đột ngột có dấu hiệu người điên, được người ta đưa tới đây.
_à...-hắn ậm ờ. biết rồi thì sao chứ, hắn cũng chẳng phải thánh mà giúp cô ta.
Đi tiếp chừng vài phút, hai người cũng chẳng ai nói gì mà căn phòng cần đến thì cũng đã hiện ra trước mắt. Thiệu nhân kia phân phó hộ lý, y ta để ý đến hắn rồi cũng đi làm công việc của mình. Hắn đi vào phòng, cũng không tính sẽ ở đây lâu nên chẳng mang đồ gì, do đó cũng chẳng phải sắp xếp cái gì.
Ra ban công hóng gió, hắn ngó quanh nơi ''Địa ngục'' mà mình sẽ sống trong mấy ngày tới. Đảo qua ban công bên cạnh, hắn bắt gặp một cô gái với mái tóc màu tím xinh đẹp, mặc trang phục bệnh nhân, khuôn mặt trắng bệch bơ phờ rời rạc thấy mà thương. Hắn trừng mắt nhìn lớn. Không thể tin nổi! Unbelievable!
Cô gái nhỏ thấy có ánh mắt nhìn mình, liền quay sang nhìn hắn. Thấy hắn, nhỏ cười thật rạng rỡ. Gương mặt tiều tuỵ như sáng lên một ánh sáng vô cùng chói chang.
_Du Duyệt. Cậu về rồi!
Đứng hình trong vòng 0,01 giây xong, hắn lập tức lao ra khỏi ban công, lao ra khỏi phòng bệnh của mình mà chạy sang phòng kế bên. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu óc hắn chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của nhỏ. Tình cảm che mờ đi lí trí. Khi đó, chỉ cần hắn chịu bình tĩnh, vận dụng đầu óc mà suy nghĩ, hắn cả đời này sẽ cùng Lâm Hoà Thanh Quỳnh kết tóc se duyên, an hưởng một cuộc đời thanh tịnh. Nhưng đáng tiếc thay...!!
Căn phòng 04 đặc biệt bật mở. Chàng trai mái tóc hạt dẻ kinh ngạc nhìn cô gái đang nở một nụ cười chói lọi ở kia. giờ phút ấy, hắn biết hắn không còn thích nhỏ nữa, là yêu rồi. Vốn nghĩ đây sẽ chỉ là những tình cảm đầu đời thoáng chốc nhưng hắn thật sự vô cùng bất ngờ khi mà hắn không có nhỏ ở bên, hắn như thế mà lại tuyệt vọng, suy sụp tinh thần. Nửa tháng với hắn biết bao chuyện xảy ra, không có nhỏ ở bên cùng ''tranh luận'', hắn thấy như thiếu đi nguồn sống. Từ một lúc nào đó, trái tim hắn đã không còn do hắn điều khiển nữa rồi. Nó đã thuộc về cô gái với mái tóc tím yêu mị đằng kia!
_Duyệt...nhớ tớ không?
Vẫn là nụ cười xán lạn nhưng sao hắn thấy nó thực..... trống rỗng! Cả đôi mắt kia nữa! Dù trước kia nhỏ che giấu rất giỏi nhưng hắn luôn có thể thấy được cái giả tạo trong đó. Thế mà đôi mắt này.....chẳng có chút gì cả. Từ cảm xúc cho tới suy nghĩ!
_Cậu....sao lại ở đây?
Hắn nghi hoặc hỏi. Nhỏ ở Viện tâm thần....lại còn mặc đồ bệnh nhân....Không lẽ nào.....!!!!
Hắn chậm rãi bước tới chỗ nhỏ nhưng lại gần hắn mới biết....giữa hai người là một tấm thuỷ tinh ngăn trở. Là ý gì?
_Duyệt....nghe tớ. Tớ không xứng với cậu. Cha mẹ tớ chết cả rồi, cả bà tớ nữa. họ hàng chiếm đoạt gia sản, tớ chẳng còn gì....là một kẻ trắng tay....mồ côi cha mẹ.....bị hắt hủi...-nhỏ dịu dàng cười. Hắn vẫn không tài nào đoán ra tâm tư nhỏ
_Cậu thấy tớ có quan trọng mấy thứ đó không? Cậu hai bàn tay trắng, cho dù không làm việc, chỉ đi chơi, tớ cũng dư sức nuôi cậu. Quỳnh, lấy tớ! Tớ yêu cậu!
Cỗ bất an dâng lên thật lớn. Hắn đột nhiên có cảm giác nếu mình không nói ra những lời này, nhất định sẽ không có cơ hội nói lần thứ hai với nhỏ. Hắn bỗng thấy....sợ?!
Một kẻ như hắn....mà cũng biết sợ sao? Gia trưởng mà cũng biết sợ sao? Quả thực là làm trò cười cho thiên hạ! nhưng lúc này, hắn thực sự rất sợ! Hắn sợ mất nhỏ, mất đi người con gái ước định sẽ cùng mình đi hết đường đời sau này.
_Tớ bị AIDS, sẽ không sống được bao lâu nữa. Tớ không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng xấu xí của tớ. Hứa với tớ, sau này tớ là người đẹp nhất trong mắt cậu-nhỏ vẫn ậm ờ như vậy, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
_Tớ hứa. Lại đây với tớ.-Hắn thực sự muốn đập vỡ cánh cửa này rồi!
_Ở lại sống tốt, tớ chờ cậu. Du Duyệt...tạm biệt!
Nhỏ ngã về phía sau.....ngay trước mặt hắn! Vậy mà hắn lại bất lực không làm được gì!
Thuỷ tinh siêu bền không thể phá vỡ, hắn chỉ có thể đi xuống dưới xem đã xảy ra chuyện gì.
....
Dưới đó, ban công phòng 04, một thi thể cô gái xinh đẹp nằm trong vũng máu, trên môi cô là một nụ cười xán lạn. Hắn nhìn cô, bất chợt cười thật lớn! Ông trời dường như cũng xót xa thay cho cô, mưa thật lớn, gột rửa mọi tanh nồng bẩn thỉu của thế gian trên người cô.
Lâm Hoà Thanh Quỳnh........chúng ta âm dương cách biệt.....