Ngồi tỉ mẩn viết từng cái thiệp cưới, trong lòng Mỹ Tiên Tuyết vui thích không thôi. Hắn đã cầu hôn có, chỉ đơn giản ở trên bãi biển, hỏi câu "Đồng ý lấy anh nhé?", bọn họ lập tức đi đến hôn nhân. Hắn đã từng trải qua một thời gian dài dẵng chờ đợi tình yêu đến, và khi thấy người hợp ý, hắn không chịu nổi nữa. Còn cô chán nản với cuộc đời sóng gió, chỉ muốn yên bình cùng người yêu xây dựng tổ ấm.
Lễ cưới được tổ chức ở tầng thượng của khách sạn Đình gia. Đình Dương Thiên đã dành trọn nơi này cho cô, anh nói rằng đây là quà cưới của anh dành cho hai người. Cô từ trước tới giờ toàn nhận sự giúp đỡ của anh, thật không biết từ chối thế nào.
_Tiểu Tuyết.
Ôm thiên hạ vào lòng, Du Duyệt chưa từng nghĩ tới người hắn yêu trước kia và người yêu bây giờ là một. Hắn đã nghe cuộc nói chuyện của cô với Luna, hắn lại càng thấu hiểu sự chờ đợi hạnh phúc của cô được mong chờ đến nhường nào. Hắn nghĩ mình phải nhanh chóng giữ cô lại, đem cho cô cảm giác an toàn, để cô không rời khỏi hắn nữa.
_Hôm nay anh không phải đi làm sao?
Cô không biết bí mật động trời kia hắn đã biết, chỉ dịu dàng ngả vào lòng hắn.
Nếu cô muốn giữ bí mật này đến suốt đời, hắn nguyện ý mình cả đời bị lừa dối.
_Tập đoàn thấy anh làm đám cưới, cho phép nghỉ hai tháng.
Cô trợn mắt nhìn hắn. Người này nói dối thật trắng trợn. Tuy tập đoàn của gia đình hắn không phải tập đoàn lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, tổng giám đốc điều hành như hắn nói thế mà nghe được à? Muốn trốn việc thì cũng phải tìm cái cớ xác đáng hơn chứ!
Dường như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt nghi hoặc của cô, hắn khẽ cười, lại càng siết chặt vòng tay:
_Ba nói ba sẽ thay anh quản lý. Mẹ cùng Du Dương lấy thân phận Phó chủ tịch cùng Phó giám đốc sẽ giúp anh, cho anh hai tháng nhàn hạ theo đuổi bà xã. Chỉ là, anh làm việc nhanh gọn, không tới ba ngày liền thu bà xã về tay.
Hắn cười hì cười. Mẹ cùng Du Dương hẳn là đã biết cô chính là Quỳnh, đem chuyện này nói với ba Đỗ. Bọn họ coi cô như con cái trong nhà, luôn muốn cô hạnh phúc. Vụ lùm xùm nhà Lâm Hòa bọn họ chắc cũng đã nghe nói, càng thêm thương cô nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Cô chỉ gật đầu không nói. Cô cũng hiểu được một phần nào đó trong quyết định của bọn họ.
_Tuyết, cả đời này em sẽ nguyện ý ở bên anh chứ? Dù có khó khăn gian khổ cũng sẽ không lìa xa, nhé em? - Hắn trầm lắng mà tinh tế. Cô bất an, hắn liền đánh tan cái bất an của cô.
_Em sẽ. Anh cũng thế sao? - Cô mỉm cười. Người đàn ông này chính là người cô yêu.
_Sẽ vì em làm tất cả.
Hắn ôm lấy cô, cắn lấy vành tài đã ửng hồng. Hắn đã đánh mất cô một lần, sẽ không đánh mắt cô lần nữa. Đời này một sai lầm đã đủ, mắc lại lần thứ hai hắn thật không biết sẽ như thế nào.
_Mỹ Tiên Tuyết Lione Ruana, anh yêu em. Dù em mang tên gì, dù em là ai, em vẫn mãi là bà xã của anh.
Cô đỏ mặt, cũng không để tâm lời nói đó có ý nghĩ gì, xoay người lại, hôn hắn. Nụ hôn ấy bá đạo, có thêm cả điên cuồng cùng mãnh liệt. Triền miên lại triền miên không dứt.
Đô Lập Du Duyệt, đời này anh là của em.
Hắn như hiểu ý, càng thêm ra sức đáp trả nụ hôn ấy của cô. Ánh mắt hắn mông lung, một làn sương mờ ảo bao phủ. Hai người dứt môi, sợi chỉ bạc mờ ám kết nối hai con người. Đôi con ngươi mị hoặc của hắn nhìn chằm chằm vào người con gái trong ngực, như muốn đem cô hòa tan, như muốn đem cô chôn vào cơ thể mình.
Hắn xoay người cô lại, nhẹ nhàng áp xuống nền. Nền nhà lạnh tanh chẳng thể làm hạ nhiệt cơ thể nóng bỏng, cô đỏ mặt quay đi. Hắn quay đầu cô lại, để cô nhìn thẳng hắn. Đôi môi mê người khẽ mở, buông lời vàng ý ngọc:
_Tiểu Tuyết, giao cho anh, được không?
Khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm đỏ, xấu hổ gật đầu rồi lập tức nhắm mắt. Kháng cự của hắn cô không chịu nổi, chỉ có thể né tránh.
_Vậy... Tiểu Tuyết muốn làm trên giường hay ngay tại đây?
Hắn tà mị cười, bàn tay không an phận luồn vào trong áo, chạm tới đôi gò bồng kiêu ngạo.
_Vô lại!
Cô đánh anh, không một chút sức lực. Bàn tay càn rỡ càng thêm không an phận, len lỏi len lỏi, lại xoa nắn mềm mại của cô.
Ngâm nga một tiếng khe khẽ, cô không chịu nổi, vòng tay lấy cổ hắn, lí nhí nói hai chữ "trong phòng".
Hắn cười gian xảo, cẩn thận bế cô như nàng công chúa, vào phòng.
------------
Trời xuân dịu dàng khoan khoái, cũng không địch lại nồng nàn của Tuyết Duyệt ân ái.
Trời hè nóng như đổ lửa, cũng không cháy bỏng bằng tình yêu Tuyết Duyệt.
Trời thu man mác dịu dàng, cũng không êm đềm như Tuyết Duyệt chi tâm.
Trời đông lạnh giá buốt băng, cũng không đủ để đóng băng con tim vì người mà đập.
Chính văn hoàn
Lời tác giả: Muốn H hả? Thật xin lỗi, Ryu chưa đủ tuổi viết H à nha. Hoàn chính văn, chắc là sẽ có 2-3 ngoại truyện nữa nhé. Cảm ơn đã theo dõi cho đến tận hôm nay. Yêu mn.