Chương 15: Bạn gái của Thanh Phong
- Mai tổng kết rồi, xin chúc mừng, cậu thua chắc rồi tên siêu đáng ghét. – Tôi lườm hắn.
- Ai biết được. – Hắn trưng bộ mặt xấu xí của hắn “hù dọa” tôi.
- Hai người nói gì vậy? Sao tao không hiểu gì hết vậy nè. – Nhỏ nói.
- Ờ thì tao với cái tên đáng ghét này chơi trò chơi ấy mà. Ai kêu “sao chổi” – “heo lai rùa” thì thua, thời gian là từ giờ đến mai.
- Vô vị thật. – Cả lớp tôi thốt lên.
Cả lớp nhìn tôi và hắn như hai con thú lạ. Hết trầm trồ bàn tán rồi lại òa lên “gáy” nức nở.
- Tỉ số sao rồi. – Cả lớp tôi đồng thanh.
Tôi và hắn ngơ ngác nhìn nhau, đúng là cái bọn tửng, mới nói vô vị lại hỏi tỉ số.
- 2-1. – Hắn vương vương tự đắc, cười đểu nhìn tôi, vẻ chăm chọc.
“Hừ, để coi ngươi còn đắc chí như vậy đến bao lâu nữa”.
Tôi bắn tia lửa điện về phía hắn, ngồi phịch xuống, lấy cái máy nghe nhạc và bắt đầu hưởng thụ cái gì gọi là thoải mái.
“Học sinh” – Cái Phương bảo.
Cả lớp tôi đứng lên chào giáo viên chủ nhiệm – cô Huỳnh Mỹ Như, cô ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô bước tới bàn giáo viên, cười tươi như hoa nhìn chúng tôi, bảo :
- Lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới. Em vào đây – Cô ngoắc ngoắc cái tay về hướng phía ngoài cửa lớp.
Bạn nữ bước vào trong sự ngạc nhiên của cả lớp. Da trắng không tì vết, môi đỏ mọng, tóc xoăn dài thả bồng bềnh, khuôn mặt baby, nụ cười rạng ngời nhìn chúng tôi, môi khẽ mấp mấy :
- Chào mọi người, mình là học sinh mới của lớp. Tên mình là Lâm Thục Nghi. Mong mọi người giúp đỡ.
Chợt, tôi thấy có cái gì đó bóp nghẹn trong tim.
Thục Nghi đi về phía tôi và hắn. Nét mặt rạng rỡ nhìn hắn :
- Mình về rồi đây.
Hắn lơ đãng nhìn Thục Nghi, môi mỏng khẽ nhếch lên :
- Cậu về khi nào? Sao không gọi mình?
- Mình mới về hôm qua thôi, mình nhớ cậu. – Thục Nghi lấy tay choàng lên cổ hắn, vẻ mặt hạnh phúc không khỏi vui mừng.
- Chào cậu, mình là bạn gái của Thanh Phong, rất vui được làm quen với cậu. – Thục Nghi nhìn tôi, ánh mắt dường như muốn thách thức.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Tôi hiểu mà, tôi đâu là gì của hắn để hắn phải quan tâm đến cảm xúc của tôi lúc này. Sóng mũi tôi cay xè, mắt cũng bắt đầu ươn ướt, cả người khẽ run lên, tim chợt thắt lại. Thì ra, bạn gái của hắn là Thục Nghi.
Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình thích hắn. Chắc chỉ là tôi chợt thay đổi cảm xúc mới có những biểu hiện bất thường như vậy. Tôi đối với hắn có cảm giác, một cảm giác rất khác lạ so với Duy Lâm. Buổi tối, tôi nghĩ về hắn nhiều hơn, thường hay quan tâm đến cảm xúc cũng như biểu hiện trên gương mặt hắn. Nhưng giờ có lẽ … tôi phải dừng ngay những hành động ngu ngốc này rồi. Thì ra, chỉ là cảm xúc thoáng qua mà thôi !
Tôi cười chua chát nhìn hắn, xong, cúi gầm mặt xuống, nụ cười tắt lịm, thay vào đó là nỗi xót xa đến tột cùng. Con tim khẽ nhói lên, đau, thật sự là rất đau. Tôi muốn chạy thật xa để không phải nhìn hắn và Thục Nghi ân ái với nhau như vậy. Dường như ánh mắt Thục Nghi nhìn tôi không mấy thiện cảm thì phải.
*Ra chơi*
- Tao đi đây chút, Duy Lâm với mày đi trước đi. – Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt dò xét của Duy Lâm và nhỏ.
Nhỏ gật đầu, chỉ chờ có thế, tôi dùng hết tốc độ và sự mệt mỏi của mình chạy nhanh về phía khuôn viên của trường. Ở đây rất yên tĩnh, những tia nắng chói chang hạ xuống, vài làn gió ấm áp thổi vào người tôi. Mặc dù thời tiết rất ấm nhưng tôi vẫn thấy rất lạnh, mọi việc dường như quá đỗi đột ngột. Tôi chưa từng nghĩ đến lúc phải rời xa hắn một cách lặng lẽ như vậy. Nhưng giờ đã có Thục Nghi, bạn ấy sẽ lo cho hắn mọi thứ, thay tôi quan tâm hắn, và sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn. Nghĩ tới đây, tôi nhếch môi, buông nhẹ mi mắt xuống, lòng nặng trĩu nỗi buồn, thả hồn mình vào gió …
Niềm vui chỉ vừa mới bắt đầu mà bây giờ đã kết thúc nhanh chóng. Thật sự mà nói, tôi vẫn thấy rất đau. Dù đã kìm nén mọi cảm xúc, không để nước mắt rơi nhưng lí trí vẫn không thắng nổi trái tim, vẫn là đau, vẫn là nhói, vẫn là thứ cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 16