Chương 18: Lại “đau đớn”
Thanh toán xong, chúng tôi rủ nhau ra ngoài khu giải trí của nhà hàng và bắt đầu chơi trò “người lớn”. Đại khái là chơi rượt bắt, xích đu, nhà banh, …
Cả đám rượt nhau chạy xung quanh hồ cá, ảnh hưởng không ít đến trẻ em ở đây.
- Mẹ ơi, mấy anh chị đó giống con hả mẹ? – Một bé trai mặt kháu khỉnh, cất tiếng hỏi mẹ.
- Giống chỗ nào hả con?
- Mấy anh chị là trẻ em phải không mẹ?
- À ờ, mấy anh chị đó đều là trẻ em đó con.
Híc híc, ai đời lại nói chúng tôi là trẻ em thế kia? Ờ mà chúng tôi cũng đâu có lớn lắm đâu. Hơi bé bé tí xíu thôi .
Tập thể dục xong, chúng tôi rủ nhau phá hoại nhà banh. Đứa leo lên cầu thang, đứa đạp banh nát bét (lí do là trọng lượng của chúng tôi không được nhỏ). Chúng tôi thi nhau chọi banh khí thế. Hễ ai bị chọi banh trúng thì thua. Hình phạt thích đáng đó là : Bao ăn kem.
Và thế là … chúng tôi (trừ hắn) cứ nhắm vào Thục Nghi mà chọi. Chọi đến ả bù lu bù loa lên mới thôi. Dùng từ gì để diễn tả Thục Nghi bây giờ ta? Đầu cổ bù xù, tóc tai lượm thượm, mắt thì bồ câu (con đậu con bay).
Chúng tôi thi nhau cười hả hê con dê, không ngừng bắn tia lửa điện với phía Thục Nghi. Hắn thì vội chạy lại đỡ Thục Nghi, quan tâm, lo lắng cho Thục Nghi. Ả nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn tôi làm lòng tự trọng của tôi bị xúc phạm nặng nề. Một bài học có lẽ không đủ? Mới vào lớp đã tạo scandal thế này rồi thì bọn lớp tôi sẽ để yên cho ả sao?
- Các cậu nặng tay quá rồi đấy. – Hắn cau mày.
- Stop ! – Nhìn về nơi khác, tôi bỗng thốt lên, vốn dĩ tôi không muốn nói hay thậm chí là liếc mắt nhìn hắn, tôi cũng không muốn. Chỉ là thấy hắn ngày càng quá đáng, bênh vực con người thâm độc như thế, có đáng không?
- Mất vui.
- Thôi mà bà xã, mình đi ăn kem ha, có người bao kia mà !
- Ừa, chỉ có ông xã mới hiểu được tao, híc híc. – Tôi vờ làm bộ mặt cún con.
Chiếc xe có màu xanh chuối lại bon bon trên đường với vô vàn con mắt nhìn ngưỡng mộ. Chúng tôi cười đùa líu lo, làm cho không khí trong xe ngày càng trở nên náo nhiệt, sôi động hơn. Quay sang Thục Nghi thì thấy ả khoác tay hắn, trên môi nở nụ cười “hiền dịu”.
Cảm giác lúc này không chỉ là nhói. Nó còn mang cả niềm đau và sự hụt hẫng mà tôi đang phải chịu đựng. Nhưng tôi sẽ vượt qua thôi, chỉ là phút chốc trở nên mềm yếu như vậy, tôi rất cần một bờ vai để tựa vào.
Duy Lâm đẩy tôi tựa vào vai. Tôi nghe rất gần nhịp tim của Duy Lâm. Nó làm tôi nhẹ nhõm và yên bình lạ thường.
Xe dừng lại ở một quán kem cao cấp do đích thân nhỏ và Ngọc chuẩn bị, chờ đợi Thục Nghi rút thêm một đợt thẻ ATM nữa mới hả dạ. Chúng tôi bước xuống xe, đi thẳng vào quán. Chị phục vụ cười nhẹ nhìn chúng tôi, đôi môi nhỏ khẽ cử động :
- Mấy em dùng gì?
- Có nhiêu đem ra hết đi chị. – Duy Lâm cười, giọng pha chút đùa cợt.
Chị phục vụ ngơ ngác nhìn Duy Lâm, đơ người không thốt nên lời. Thấy vậy, Ngọc vội bào chữa :
- Chị cho em 2 dâu, 4 bạc hà, 3 trà xanh, 2 chocolate, 6 kem trái cây, 1 lẩu kem.
- Mấy em đợi một chút, sẽ có liền. – Chị phục vụ cười thân thiện rồi đi đến quầy kem.
Nhỏ thì thầm vào tai tôi :
- Cho bà thím đó trả tiền đã luôn.
Tôi gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống đường. Nơi có những tiếng còi ầm ĩ, đông người và cả náo nhiệt nữa. Ồn ào giữa vòng quay cuộc sống, để rồi nhận ra … thứ tôi tìm kiếm chỉ đơn giản là 2 chữ ‘Bình yên’..
Ăn xong, Thục Nghi “lại” phải rút cái ATM ra, đau xót nhìn nó từ từ bị mòn rút. Cả đám chúng tôi lăn ra cười thỏa thích một trận ra trò. Tôi nghĩ chúng tôi chơi ả như thế chắc ả cũng không dễ gì bỏ qua. Nghĩ vậy, tôi móc trong túi ra cái dế yêu, bấm bấm :
- Lát nữa tao nói tụi bây nghe cái này, thú vị phết đấy !
Bấm nút send, đồng loạt 4 chiếc điện thoại vang lên tiếng nhạc nhẹ nghe rất thoải mái …
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 19