Chương 19: Dính tới Hotboy
Chiếc xe có màu xanh lại tiếp tục bon bon trên đường. Lần này là một nhà sách trung tâm. Duy Lâm kéo tay tôi đi vào …
Đi đến quầy lưu niệm, cặp mắt tôi dừng lại ở con gấu bông màu trắng, tay cầm trái tim màu đỏ có chữ “I love you”, nhìn tôi cười tươi như hoa. Trong lòng tôi lại lâng lâng khó tả, thật ra thì … tôi … thích gấu bông :v.
Nhưng ngặt nỗi, giá tiền cao ngất ngưỡng, ngốn gần 2 tháng tiền lương (tiền đi học) của tôi. Híc híc, tạm biệt em thôi gấu ơi. Chắc chị sẽ nhớ em nhiều lắm … !
- Bà xã thích nó hả?
- À ờ thì chắc có.
- Tao mua tặng bà xã nha?
- Cảm ơn nhưng thôi, giá đắt lắm. Tiền đâu mà chịu nổi? Mày phung phí như vậy má ba la tao thì khốn. Tao không muốn làm đứa con nuôi bất hiếu đâu nha.
- Coi như quà tao tặng mày nhân ngày hai đứa mình “yêu” nhau đi nha.
- Cái gì? Mày có tin tao quánh mày không? Thằng điên kiaaaaa !!!!!!!!!!
- Híc híc, ăn hiếp người ta hoài. Tôi chỉ muốn tặng quà cho “em” thôi mà.
- Tao đục mày bây giờ. Khoét thêm cái lỗ màu tím trên con mắt nữa đấy. Khuyến mãi thế còn gì?
- Không thích thì thôi !
- Giận đi, tao về méc má ba, má ba đục thêm con bên phải nữa cho có đôi có cặp ha.
- Có đi không? Tụi bây cứ vậy hoài. – Nhỏ cười.
Duy Lâm cười lộ rõ đường cong hoàn mỹ làm bao nhiêu người ở đây ngã quỵ. Duy Lâm nắm tay tôi, hai đứa dung dăng dung dẻ tiếp tục cuộc hành trình phá hoại tài sản nhà sách.
Hắn thì vẫn vậy, vẫn nói chuyện với Thục Nghi. Vẻ mặt không chút cảm xúc. Tay trong tay với Thục Nghi. Nhưng những điều đó chỉ thoáng qua trong tim tôi, một cơn đau thoáng qua … nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
Thục Nghi thì lâu lâu lại liếc xéo tôi làm tôi thấy rất ư là khó chịu. Tìm cách hại tôi giờ lại thế đấy.
Dừng chân tại quầy sách, chả là tôi muốn mua vài cuốn sách đọc cho đỡ buồn. Cầm lấy cuốn sách với tựa đề “Tôi tài giỏi, bạn cũng thế”, tôi kiếm một chỗ ngồi và hạ cánh.
Thục Nghi với hắn thì đi đâu đó. Chộp lấy cơ hội, tôi nói với mọi người về con người thật của Thục Nghi :
- Lúc ở nhà hàng làng nướng, vào wc, tao nghe Thục Nghi nói xấu tao gì đó, nên tao mới “chơi” Thục Nghi như vậy.
- Tao biết ngay mà, nhỏ đó không vừa gì đâu. – Ngọc nhếch mép tạo nên đường cong tuyệt mỹ.
- Để tao gọi cho con Ly kêu nó điều tra nhỏ này xem sao. – Nhỏ nở nụ cười tuy rất đẹp nhưng đủ mang lại nỗi sợ “khủng bố” cho người đối diện, móc cái dế yêu ra và bấm.
- Bà thím đó coi vậy mà không phải tay vừa đâu nha. Cẩn thận một chút không mất mác gì đâu ! – Duy Lâm nói.
- Ừ, thấy bả là con gái nên tao không muốn nói. – Huy nói.
Thành Huy vừa dứt câu, tiếng chuông điện thoại của nhỏ vang lên, nhỏ bật loa :
- Tên đủ là Doanh Thục Nghi, từ Mỹ trở về, lúc còn bên Mỹ nó cặp nhiều tay lắm, đa số là những đứa con nhà giàu, có danh tiếng. Nhỏ khá đểu, gia đình giàu có. Ba là tổng giám đốc công ty Sky, mẹ là thư ký. Nhỏ là con út trong gia đình. Báo cáo hết !
- Cảm ơn ha, thím nhớ tôi không? – Tôi cười khì.
- Không ! – Đầu dây bên kia quả quyết.
- Thím chơi tốt lắm ha. – Tôi hơi buồn.
- Hihi, nhớ chứ sao không. BFF (best friend forever) của tao mà. Khi nào về, đích thân tao sẽ qua nhà 2 tụi bây để thăm nuôi. Và chắc hẳn nhà 2 đứa bây sẽ sáng nhất khu phố. Hehehe
- Con quỷ này, khéo đùa. Thôi, mày làm gì thì làm đi, cảm ơn mày.
“Tút tút”.
Cúp máy, tôi nhẹ thở phào. Rõ như chúng tôi suy đoán, Thục Nghi không hề đơn giản. Nếu hắn biết được người con gái hắn đang trong tay lừa dối hắn thì hắn sẽ thế nào? Buồn? Đau? Tôi thật không dám nghĩ đến cảnh đó. Nghĩ đến cảnh hắn vì người khác đau khổ mà tôi đau trong thâm tăm. Không hiểu vì lí do gì giờ đây không thể vứt ra được. Nếu như có một điều ước, tôi sẽ ước mình chưa từng quen biết hắn để không phải nén nỗi đau này.
Nếu như tình cảm đó chỉ thoáng qua thì có lẽ sẽ tốt biết mấy. Nếu như con tim tôi không rung động vì hắn có lẽ sẽ tốt nhưng tiếc thay …
- Rõ rồi, giờ tụi bây tính làm gì với nó? – Đôi môi Ngọc khẽ mấp mấy.
- Diễn tiếp với nó chứ làm gì? – Nhỏ cười.
- Ok. – Chúng tôi đồng thanh.
Cùng lúc đó, hắn và Thục Nghi cũng đã trở lại. Thành Huy hỏi :
- Đi đâu vậy?
- Mua chút đồ thôi. – Hắn nói với vẻ mặt bất cần.
- Phong tặng mình con gấu đó, hihi.
Thục Nghi giơ con gấu ban nãy tôi thích ra. Mặt lộ rõ đắt thắng. Ả muốn làm tôi tức đây mà. Nhưng sao tôi thấy tim đau quá !
Nhỏ ghé vào tai tôi, nói khẽ :
- Con đó muốn làm mày tức đó.
- Tao không quan tâm, nó làm gì mặc xác nó. – Tôi nhếch môi, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Thục Nghi.
Nhỏ thoáng rùng mình, nhìn tôi cười nhẹ. Thực chất là gượng. Tôi không chắc lúc tôi nổi điên thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhưng tức nước thì vỡ bờ, Thục Nghi làm quá đáng thì có ngày tôi sẽ bùng nổ thôi. Thật không thể hiểu nổi con người trơ tráo như ả thì làm gì có tư cách ngồi đây?
- 1h20′ rồi, mình về trường thôi. – Duy Lâm nhắc khẽ.
- Lets go. – Kìm nén cảm xúc là điều duy nhất tôi có thể làm ngay lúc này.
Dừng lại cổng trường, tôi mua ngay 7 ly trà sữa. Cảm giác thật tuyệt vời ông mặt trời. Không phải một mình tôi uống đâu nha .
Vừa vào lớp thì bọn lớp tôi ùa lên, vây quanh chúng tôi.
- Hot boy khối 12 Minh Kiệt tìm đại ca kìa. Chắc là nói gì đó. – Bảy lé nói.
- Làm gì? – Tôi hỏi.
Cùng lúc đó thì đàn anh Minh Kiệt đi về phía tôi. Tóc màu đỏ hung, mắt một mí, kèm theo cái đồng điếu cực cool, nhìn tôi, cười :
- Thần đồng Khả Ngân đây sao?
Herrr, tôi “nổi tiếng” toàn trường với danh hiệu THẦN ĐỒNG vậy mà giờ gã này lại hỏi một câu ngu ngớ ngẩn. Nhìn chằm chằm vào gã, tôi nhếch mép.
- Anh muốn làm quen em. – Minh Kiệt cười làm đám con gái lớp tôi xịt máu mũi bao gồm cả Thục Nghi. Ả cứ nhìn chằm chằm Minh Kiệt làm tôi muốn nôn.
Tôi còn lạ gì đàn anh Minh Kiệt nữa. Gã thay bồ như thay áo, xem con gái chỉ là trò chơi. Thích thì chơi, không thích thì bỏ sang một bên. Dính vào thể loại này chỉ có nước khổ dài dài. Tôi hơi điên nhưng tôi không có ngu à nha. Thần đồng như tôi lại phải dính vào tên này sao? Không thể nào ! Trong từ điển của tôi không có luật lệ này !
- Xin lỗi, anh tìm sai đối tượng rồi.
- Em cứ đợi đi. Rồi em sẽ là của anh. – Hắn nháy mắt, như một làn gió, khuất nhanh sau bức tường của lớp.
Thái độ của hắn hơi lệch đi. Vẻ mặt cũng có biểu hiện hơn. Thoáng nhăn mặt, cau mày, đôi môi còn hơi nhếch lên nữa.
Tôi thấy có luồn gió lành lạnh phía sau, quay xuống thì thấy hắn và Duy Lâm nhìn tôi với con mắt muốn ăn tươi nuốt sống, tôi cố nặn ra nụ cười “đẹp” nhất, cười xuề xòa cho qua chuyện.
- Tên đó tốt nhất đừng dính vào. – Nhỏ nhắc nhở.
- Nghĩ gì mà nói câu đó? Tao là ai? Là BFF của mày đó, không phải là đứa mê trai bỏ bạn đâu à nha. Nói nữa giận thiệt luôn. – Tôi vờ dỗi.
- Thôi mà bấy bì, tụi tao quan tâm mày thôi mà. – Ngọc cười hiền.
- Tụi bây là bạn tốt của tao mà. Thương tụi bây bự chà bá luôn. Bắn tim đùng chéo, đùng chéo. – Vừa nói, tôi vừa vẽ hình trái tim “bắn” về phía nhỏ và Ngọc làm cả lớp cười lăn lộn.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 20