Chương 27: Những khúc mắc
Cùng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhấc máy, giọng ỉu xìu :
- Alô.
- Bà xã đang đâu vậy? – Duy Lâm hỏi tôi.
- Đi dạo. Có chuyện gì không?
- Tao muốn qua đèo bà xã đi chơi, bà xã đi cùng tao nha.
Đang nói chuyện với Duy Lâm thì hắn xen vào, nói nhỏ vào tai tôi :”Hôm nay cậu phải đi chơi với tôi, understand?”
Tôi ném tia giận dữ về phía hắn, miệng cười xuề xòa với cái dế yêu :
- Xin lỗi. Hôm nay bà xã bận rồi, để khi khác được không? Có gì thì ông xã với Ngọc đi chung cũng được mà.
- Ừm, nếu bà xã bận rồi thì thôi vậy. Không sao ! Bà xã đi chơi vui vẻ. – Duy Lâm cười trong điện thoại.
“Xin lỗi …”
“Tút..tút”
- Hai người là sao vậy? Suốt ngày cứ bà xã ông xã, không sợ người ta hiểu lầm à? – Hắn cau mày.
- Liên quan tới cậu chắc?
- Ờ thì .. không liên quan đến tôi nhưng liên quan tới chuyện của chúng ta.
Tôi thôi không nói với hắn nữa. Nhìn lên bầu trời, bầu trời hôm nay tuy rất đẹp nhưng lại mang cái gì đó rất buồn. Nỗi buồn sâu lắng vẫn còn đọng lại trong lòng tôi. Chỉ một chút thôi là nó sẽ tan chảy, rất đau, rất đau. Nỗi đau không thể nói và khó có thể diễn tả thành lời …
Là những thứ tôi đã trải qua, nó không hề đẹp như trong phim. Tôi cần dừng lại khi tôi mệt mõi và cảm nhận niềm vui, nỗi buồn nơi con tim …. Niềm đau tôi cũng đã gói gọn và trả nó về với giông gió. Tìm một hơi ấm xóa đi nỗi buồn, xóa đi cái lạnh mùa đông đó …
Nếu tôi không nhìn thấy hắn sánh bước cùng Thục Nghi có lẽ sẽ tốt hơn. Biết ít hơn về mối quan hệ giữa hai người họ đôi khi sẽ làm tôi không buồn.
- Cậu … giận tôi chuyện gì sao? – Hắn cười cay đắng.
- ……………….
- Cậu đừng như vậy mà. Nói cho tôi biết đi !
- ………………
- Tôi xin lỗi, heo lai rùa à, cậu tha thứ cho tôi được không?
- Xin lỗi? Tha thứ? Nếu cậu không đối xử với tôi như vậy thì có lẽ cậu không nên thốt ra những từ đó. Vô vị và nhàm chán lắm cậu à ! – Tôi giễu cợt, tới thời điểm này thì tôi không còn thời gian đùa giỡn với hắn. Hai từ “sao chổi” nghe tẻ nhạt kinh khủng.
- Mọi việc không như cậu nghĩ. – Hắn trầm giọng.
- Không như tôi nghĩ? Thì nó là thế nào? Chuyện cậu mắng tôi, chuyện cậu bênh Thục Nghi vô cớ, không phân biệt đúng sai, tất cả đều không như tôi nghĩ à?
- Cậu nghe tôi giải thích được không?
- Cậu muốn làm gì mặc cậu. Tôi không hứng thú với chuyện giữa cậu và Thục Nghi. Hai người như thế nào, quan tâm, yêu thương nhau như thế nào đối với tôi không cần thiết ! – Tôi gần như hét lên.
Tôi đang đi trên quãng đường dài, và thật sự mệt nhoài với cái bi hài của cuộc sống. Cuộc sống lắm bi hài, đường đời thì lắm chông gai. Đủ để tôi nhận ra được một điều chưa bao giờ sai : KHÔNG CÓ BÌNH YÊN NÀO LÀ MÃI MÃI.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 28