Cặp đôi siêu quậy

Chương 28: Tiếp tục tha thứ
Tôi toan bước đi thì hắn ôm chầm lấy tôi. Cái ôm rất chặt làm tôi có cảm giác rất an toàn. Hắn thì thầm vào tai tôi :”Xin lỗi, tôi thích cậu”. Tôi đơ người, cả người mềm nhũn, không cử động được. Chết tiệt, tim tôi cứ đập loạn xạ cả lên. Một cái ôm của hắn làm xóa tan bao nhiêu sự tức giận, khinh bỉ, thù hận, … tất cả tan đi hết. Chỉ còn đọng lại câu nói “Xin lỗi, tôi thích cậu” trong tâm trí tôi lúc này. Hắn làm tôi lỗi nhịp, lỗi cả nhịp tim. Tên đáng ghét này, sao lại đáng ghét như vậy chứ? Lại còn trêu đùa tôi bằng câu nói thích tôi nữa. Đáng ghét !
- Cậu buông tôi ra đi ! – Tôi giãy dụa, mắt ngấn nước.
- Tôi xin lỗi, cậu đừng như vậy mà, tôi đau lắm. – Hắn nhẹ nói.
Tai ù ù, tôi chỉ cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Cố ngăn dòng lệ chực trào nhưng chúng cứ đua nhau rơi lã chã trên khuôn mặt tôi. Sóng mũi tôi cay xè, thì ra … mỗi lời nói, mỗi câu nói của hắn ảnh hưởng rất lớn đến tôi.
Ánh đèn đường hiu hắt, trên đường, dòng người qua lại thưa thớt dần. Chỉ còn mỗi tôi và hắn đứng đó. Một cái ôm làm bao nhiêu sự phiền muộn trong lòng tôi tan biến hết. Hắn đứng đó, tay ôm chặt lấy tôi mặc cho tôi giãy dụa, đá hắn, đấm hắn thế nào.
Mệt mỏi, tôi gục đầu vào vai hắn. Khép nhẹ mi mắt, tôi không còn đủ sức để đương đầu với hắn nữa. Vị mặn của nước mắt thấm vào môi làm tôi mệt nhoài.
Màn đêm buông xuống, yên tĩnh đến lạ thường. Hắn cứ thế, ôm chặt lấy tôi.
- Xin lỗi vì hôm nay tôi đã nặng lời với cậu. Thật xin lỗi.
Hắn buông tôi ra, nắm tay tôi kéo đi. Thật sự tôi không biết phải nói gì với hắn vào lúc này. Đá đểu hắn sao? Hay là thừa nhận với chính mình rằng tôi thích hắn? Nhưng tôi có thích hắn hay không, chính tôi cũng chưa biết rõ. Có loại cảm giác nào vừa ghét vừa thích không ta? Nếu có thì chắc tôi là người thuộc loại cảm giác đó mất.
Tôi thích hắn ? Có sao?
- Sao cậu không nói gì? Cậu còn giận tôi à? Tôi đã xin lỗi cậu rồi mà.
- Xin lỗi là xong sao? Xin lỗi thì coi như không có chuyện gì? Cậu ngây thơ hơn tôi tưởng nhỉ? – Tôi nhếch mép.
- Cậu …
- Cậu thích tôi? Nực cười. Xem ra đây lại là trò chơi mới của cậu nhỉ?
- Thực thì tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại đi thích đầu heo như cậu nữa.
- Ơ … Cậu nói ai là đầu heo hả? Sao chổi chết tiệt, đáng ghét, hột mít kia ?!!!! – Tôi quát hắn, quên luôn cả việc đang chấp vấn hắn.
- Cậu thích tôi không? – Hắn nhẹ giọng hỏi.

- Không. Cậu nghĩ tôi sẽ thích một người làm tổn thương tôi sâu sắc như vậy? Tôi có thể sao?
- Cậu không thể nhưng tôi sẽ bắt cậu phải có thể. Cậu hiểu chứ? Cậu là của Trần Thanh Phong này ! Cậu rõ chưa?
- Vậy thì cậu nhanh về nhà chuẩn bị tiền đi ! – Tôi đốp lại.
- Làm gì? – (Ngây ngô nhỉ?).
- Thì để mua bán, trao đổi với ba mẹ tôi chứ làm gì. Tôi là do ba mẹ nuôi khôn lớn nên cậu cần phải mua tôi từ tay họ. Hiểu rõ chưa, đồ sao chổi ?
- Trước sau gì cậu cũng là của tôi. Bỏ một số tiền để mua cậu thì phí phạm quá ! – Hắn cười đểu.
“Tên điên này, để xem tôi cho cậu bài học gì đây”.
Cười nhẹ, tôi đạp thẳng vào chân hắn rồi co giò chạy. Hắn đuổi theo, luôn miệng gọi tên tôi làm tôi bật cười. Tên sao chổi đáng ghét ! Tôi làm sao có thể thích cậu được chứ?
Dừng lại ở công viên, tôi nhanh chóng chạy vào, tìm băng ghế đá và ngồi phịch xuống, thở hồng hộc. Văng vẳng bên tai tôi tiếng nói đáng ghét của hắn :
- Cậu chạy đi đâu? Lúc nào cậu cũng giở trò được. Đúng là heo lai rùa mà. – Hắn nói.
- Ờ, tôi heo lai rùa, còn đỡ hơn cậu, tên sao chổi siêu siêu đáng ghét !
- 3-1.
- Có lộn không đó? Nãy giờ cậu nói tôi heo lai rùa hai lần rồi đấy ! Ăn gian vừa thôi, cho cậu chết này !
Vừa nói, tôi vừa vung chân đá hắn. Vội nhớ lại hôm nay mặc váy nên thu lại. Nếu không một cước của tôi sẽ làm hắn bay khỏi băng ghế này liền, ngay và lập tức.
Nếu như tình cảm đã mang đến cho ta nhiều vết nứt. Hãy cứ từ từ mà chữa lành vết thương, đừng để nỗi đau lại đánh gục. Cứ thích chầm chậm thôi, để cho cảm xúc được diễn tả. Để biết tình cảm dành cho người ấy là thật lòng hay thoáng qua.
- Chạy nãy giờ cũng mệt rồi, cậu ăn kem không? Tôi đi mua. – Hắn nhẹ giọng.
Tên này đúng là thích dùng đòn đánh vào tâm lí sở thích của tôi mà. Biết tôi thích ăn kem lại đánh vào. Đồ đáng ghét !

- Tính mua chuộc tôi hả? – Tôi đá đểu.
- Không ăn thì tôi ăn một mình, đừng có tiếc nha.
- Ừ thì ăn.
Hắn nhếch môi cười một cái rồi nhanh chóng rời khỏi băng ghế. Nhìn theo bóng hắn khuất dần, tim tôi chợt thấy ấm áp lạ thường. Hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy ?
Đang ngồi chờ hắn thì một đám thanh niên chắc cũng trạc chừng tuổi tôi bỡn cợt :
- Sao em ngồi đây một mình vậy? – Một tên đầu vàng hoe y như con khỉ vàng hỏi.
- Em đi chơi với anh nha. Anh sẽ lo cho em mà. – Tên thứ hai tóc tai như tô mì nói.
- Dễ thương thế này mà không có bạn trai sao?
- Đi với tụi anh đi em.
- ………….
- ………………
Chúng nó cứ thi nhau nói. Hết bỡn cợt lại chọc ghẹo tôi. Tôi cố kìm chế cảm xúc, nếu không thì mấy tên này đã sớm chầu diêm vương rồi. Những loại người như thế này, sống chi cho chật đất thế không biết.
- Nói đủ chưa vậy? Đủ rồi thì mấy “bạn” đi chỗ khác chơi dùm mình đi. – Cố nặn ra nụ cười tươi nhất, tôi nói nhỏ một cách chật vật.
Một tên không biết trời biết đất đi lại chỗ tôi, ngồi xuống, bắt đầu định nắm tay tôi. Chưa kịp nắm thì tay gã đó đã bị một bàn tay khác ngăn lại. Vâng, người đó là hắn.
- Cô ta là bạn gái tao. Tụi bây cút hết đi ! – Hắn nói, giọng lạnh lùng vang lên.
- Anh hùng cứu mỹ nhân à? – Tên cầm đầu cười đểu.

“Cái gì mà bạn gái? Tên sao chổi thích lợi dụng tên tuổi người khác kia, đáng ghét !”
Vừa nói, tên đó vừa chạy lại định đá hắn nhưng cũng may là hắn nhanh hơn, đá một cước tuyệt đẹp vào bụng tên đó. Mấy tên kia thấy đàn anh mình bị đánh liền chạy lại đánh hắn. Hắn quay sang cười với tôi :
- Cậu chờ tôi một chút.
Dù biết hắn giỏi võ nhưng tim tôi cứ đập liên hồi. Tôi rất sợ hắn sẽ có chuyện gì. Không biết hắn có thể đánh lại những tên to con đó không nữa. Muôn vàng câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi. Tay chân luống cuống, tôi không biết nên làm gì lúc này. Đánh à? Đấm à? Tất cả đều không được bởi vì tôi đang mặc váy. Làm sao có thể giúp hắn được chứ?
Đang chìm trong sự lo lắng thì quay sang đã thấy hắn đánh đấm túi bụi. Ra đòn, tránh đòn đều rất đẹp mắt. Nỗi lo lắng trong tôi tan đi hết, thay vào đó là sự hứng thú đến vui vẻ, nhiệt liệt cổ vũ cho hắn :
- Cố lên Phong. Đánh nó đi ! Đánh nó đi !
Hắn mỉm cười nhìn tôi rồi hạ một cước, bọn chúng đo ván nằm im trên mặt đất. Phủi tay, hắn đi lại phía tôi thì một tên chạy lại, cầm cây sắt định đánh hắn.
- Cẩn thận ! – Tôi hét lên.
Hắn quay lại, đá một cước vào bụng tên đó khiến tên đó ngã sóng soài trên mặt đất. Ngồi dậy, bọn chúng thi nhau chạy khuất.
- Phong is superman, spiderman and madman. (Phong là siêu nhân, người nhện và người điên) – Tôi khoái chí cười vì suy nghĩ quá ư là thông thái trong đầu mình.
- Cậu … Tôi là ân nhân cứu mạng của cậu đấy ! Tử tế với tôi một chút không được sao, heo lai rùa?
- Cậu là madman thì đúng hơn. – Tôi cười khì.
Vẻ mặt giận dữ của hắn làm tôi phì cười. Buồn cười chết đi mất !
- Ơ … cậu nói mua kem cho tôi mà ! Kem của tôi đâu? – Tôi bĩu môi.
- Xin lỗi, nãy lo cho cậu quá nên tôi vứt luôn rồi. – Hắn nói.
- Không sao ! Cậu có sao không?
- Cậu cũng biết quan tâm đến tôi à? – Hắn nhếch môi.
- Có … hả? Có đâu ! Chỉ là suôn miệng nên hỏi thôi. Cậu là sao chổi mà, tôi đâu cần thiết phải lo ột tên sao chổi đáng ghét như cậu. – Tôi lè lưỡi trêu hắn.
- Ui da .. đau quá ! – Hắn nhăn mặt, tay ôm bụng.
Thấy vậy, tôi vội chạy lại đỡ, miệng rối rít :

- Cậu có sao không? Đau ở chỗ nào hả? Đi bệnh viện nha !
- Hề hề, tôi không sao ! Cậu rất lo lắng cho tôi mà còn chối. Thích tôi rồi phải không? – Hắn cười, nụ cười tuyệt đẹp.
- Tôi mà thích cậu thì ưa xuống đi !
“Rầm … rầm ”
Mưa rơi tí tách. Từng giọt, từng giọt rồi nhiều giọt, trải dài khắp cả công viên. Her, sao mưa lại vào lúc này? Ôi, xấu hổ chết đi được !
- Hahaha, vậy là cậu thích tôi đúng rồi. – Hắn nắm tay tôi chạy đi.
Mưa tạt vào mặt tôi rát buốt. Từng đợt gió thổi rít vào người làm tôi lạnh buốt. Đứng dưới mái hiên, người tôi run cầm cập vì lạnh. Môi cũng tái nhợt đi. Lạnh quá !
Bỗng, tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Nhìn sang hắn thì thấy hắn đang choàng áo khoác lên người tôi. Ngượng ngịu, tôi đẩy hắn ra.
- Tôi không lạnh.
- Run cầm cập mà bảo không lạnh. Heo lai rùa, đến khi nào cậu mới làm tôi hết lo hả?
- Tôi bảo cậu lo cho tôi sao? Hồi nào vậy? Mấy giờ, mấy phút, mấy giây? Tôi đâu có mướn cậu đâu !
- Đừng có mà bướng quá nha ! Về nhà tôi phạt cậu cho xem. – Hắn đe.
- Tôi sợ cậu chắc !
Hắn choàng áo lên người tôi. Nhìn hắn, tim tôi chợt lỗi nhịp. Lỗi nhịp vì tên siêu đáng ghét này, thật điên rồ phải không?
- Cậu không lạnh à? – Tôi hỏi.
- Ôm cậu là ấm rồi ! – Hắn ôm lấy tôi, người cả hai ướt sũng nước hòa vào nhau.
Cảm giác này là sao nhỉ? Tự dưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, rất ấm, ấm áp lên rất nhiều. Tôi đẩy hắn ra nhưng hắn cứ “chai lì” mà ôm lấy tôi. Bực mình, muốn làm gì thì làm, không đôi co với loại người không quan tâm đến cảm giác của người khác như hắn nữa.
Tên sao chổi chết tiệt, thối tha, tôi ghét cậu !!!!!!!!!
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 29


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận