Chương 29: Hóa giải hiểu lầm
Mưa rơi tí tách mang theo thứ gì đó ngọt ngào lan tỏa khắp cả mái hiên. Nơi có hai người đang cảm nhận hơi ấm, nhịp đập nơi con tim. Dưới mái hiên, một người con trai thì thầm :
- Xin lỗi cậu nhiều ! Thật ra … tôi với Thục Nghi không mờ ám như cậu nghĩ.
- Vậy chuyện hai người là sao? Thứ tôi thấy được, thứ tôi nghe được đều coi như không có gì à? Chắc là lỗ tai tôi có vấn đề thì phải.
- Thật ra thì … Thục Nghi chỉ là bạn cũ của tôi thôi ! Tôi với cậu ta không hề quen nhau hay thích nhau gì cả. Do là Thục Nghi, cậu ấy … mắc bệnh tim.
- Bệnh tim?
- Phải.
- Cậu chắc chứ?
- Ùm.
- Cậu đã điều tra rõ chưa?
- Cái này thì … chưa. Nhưng tôi nghĩ Thục Nghi, cậu ấy không phải là loại người thích lừa gạt người khác nên tôi mới … bênh cậu ấy như vậy. Thật xin lỗi cậu, Ngân à !
- Hình như cậu ấy thích cậu?
- Có lẽ … Hôm cậu ấy qua Mỹ, cậu ấy có tỏ tình với tôi …
- Còn cậu? Thích cậu ấy không? – Tôi nhăn mặt.
- Cậu đang ghen đấy à? – Hắn nhếch môi.
- Xin lỗi à, tôi mà đi ghen với hạng người như cậu ấy đó hả? Còn cậu, tên sao chổi thối tha, cậu chỉ là tên sao chổi đáng ghét thôi, tôi không bận tâm đâu ha. – Tôi cười.
- Chắc chứ?
- 100% !
- Cậu có thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ làm cho cậu phải thích, thậm chí là yêu tôi. Cậu rõ chứ ?!
- Never, never !
- Để xem về nhà, tôi sẽ phạt cậu như thế nào !!! – Hắn gằn giọng.
Không thèm nói chuyện với hắn nữa, tôi quay phắt đi, cố nuốt trôi cục tức này. Hạt mưa rơi ít dần, ít dần rồi từ từ tạnh hẳn. Giờ chỉ còn lại những cơn gió thổi nhè nhẹ mát cả người.
Hai người đứng dưới mưa, có được coi là lãng mạn không ta? Chứ tôi thấy … lãng nhách à ).
- Tạnh mưa rồi, về thôi !
Đã hơn 9h, tôi cuống quýt lên, giục hắn :
- Trời ! Sao nãy giờ cậu không nói sớm. Hơn 9h tối rồi này, thế nào về ba cũng cho tôi một trận nhừ tử như tương như cháo à xem. Tại cậu hết đấy, tên sao chổi thích làm phiền người khác! Bắt đền cậu đấy !
- Thế cậu muốn tôi làm gì hả?
- Cho tôi đánh cậu, đấm cậu là được rồi. – Tôi cười mãn nguyện.
- Ok. – Hắn gật đầu.
“Hehe, để xem, ta sẽ cho ngươi nhừ hơn cả tương, cả cháo, để coi ngươi làm gì được ta, đồ sao chổi hột mít đáng ghét !”
Đánh đấm hắn túi bụi, cuối cùng, nhận lại kết quả rất chi là khả quan đến khả thi : tay thì bầm, chân thì xi-cà-que, ý là bị trật khớp ấy. Ngồi thụp xuống, tôi la oai oái như con gà chết, đau bờ mờ luôn (đừng nghĩ bậy nha, đau bực mình luôn ấy).
- Cậu đúng là đầu heo mà. Không đánh người khác được, lại tự mình chuốc họa vào thân. Ngốc ! Đại ngốc !
Cái gì? Từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa ai bảo tôi ngốc. Vậy mà hôm nay, cái tên sao chổi điên, khùng, mát, tửng, hột mít này dám bảo tôi ngốc mà còn là đại ngốc nữa mới đau chứ. Khói bốc nghi ngút cho thấy tôi sắp nổi cơn lôi đình, nhìn hắn, mắt tôi xẹt tia lửa điện :
- CẬU DÁM NÓI GÌ HẢ?
- Tôi nói cậu NGỐC, ĐẠI NGỐC.
- Cho cậu chết này !
Nói xong, tôi ngồi dậy nhưng ngặt nỗi, hắn quá ư là “bé”, còn tôi thì chân lại bị đau, rơi giữa không trung, cũng may là hắn vội đỡ tôi dậy, nếu không thì cái mông xinh xắn của tôi lại một lần nữa oan ức vô tội vạ nữa rồi.
- Chân cậu bị trật khớp rồi, nhắm mắt lại đi, hơi đau nhưng nhanh thôi ! – Hắn khẩn trương.
- Cũng tại cậu hết đấy ! – Tôi nói, mi ươn ướt vì đau.
- Thôi mà, tôi xin lỗi, cậu ngồi xuống đi ! Cậu trật bên nào vậy? Bên trái à?
- Ùm.
Tôi ngồi xuống, hắn cởi giày tôi ra, động tác rất nhẹ nhàng, chuyên nghiệp, cứ như là sợ tôi đau ấy. Xoa xoa bàn chân, hắn lấy tay kéo chân tôi một cái rõ đau, điếng người, tôi hét lên :”AAAAAAA”.
- Cậu đau lắm không?
- Đau sao không? Rõ ngốc ! – Xoa xoa bàn chân, tôi bực mình nói với hắn.
- Lên đây tôi cõng. – Hắn chỉ chỉ cái lưng.
- Không cần ! Tôi tự đi được. – Vừa ngồi dậy, tôi đi được nửa bước thì khuỵu xuống, đau quá !
- Đã bảo là lên đây tôi cõng, sao cậu bướng thế? – Hắn quát.
- Ơ .. tôi .. từ từ, tôi đã bị thương mà cậu còn quát tôi, tên sao chổi đáng ghét, tôi ghét cậu ! – Mắt tôi nhòe nước, tôi lấy tay quẹt nước mắt.
- Tôi xin lỗi. Cậu lên đi. – Hắn nói nhỏ nhẹ.
Hắn cúi người bảo tôi lên, ngượng ngùng, tôi leo lên lưng hắn. Vai hắn rất rộng, lại còn rất ấm áp, cứ như là “động lực” tác động bảo tôi ngủ ấy. Mắt tôi cụp xuống, cơ bản là không còn mở lên được nữa. Tiếng hắn nói rất nhỏ, hơi ấm từ từ phát ra, nhưng cơ bản là tôi đã dần đi sâu vào giấc ngủ :
- Tôi thích cậu !
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 30