Tôi nhanh chân chạy lên phòng, chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái, để bản mặt ngơ ngác của hắn ở lại. Cũng phải thôi, tên đáng ghét như hắn làm sao có thể lọt vào mắt một Khả Ngân xinh đẹp như tôi được kia chứ :)).
Tôi chọn nhanh ình một cái yếm cùng chiếc áo thun trắng in dòng chữ "Family is my life".
Chải gọn gàng đầu tóc, tôi bước xuống nhà với bộ mặt tươi hơn hoa, nói dõng dạt với hắn :
- Nè nhóc, bây giờ chị phải đi rồi. Nhóc ở nhà ngoan nhé !
Tôi mém được cười mãn nguyện thì đôi giày hiệu Adidas đẹp mê li cùng bộ đồ hắn mặt trên người làm tôi cười dở khóc dở. Chuchoa mạ ơi, đẹp thật đấy !!!
- Đẹp quá !! - Tôi thốt lên.
Hắn cười cực đểu, lên giọng :
- I knew.
- Đôi giày đẹp quá !
Vừa dứt câu, hắn cho tôi lãnh trọn quả cóc đầu đau thấu xương. Tôi méo mặt, bĩu môi rồi vun chân đá hắn một cái.
Hắn cầm tay tôi, kéo phắt đi.
Tôi vẫn còn nhăn nhó không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngồi trên con môtô đẹp ngất ngây con gà tây của hắn. Tôi định mở miệng hỏi thì hắn đã rồ ga và phóng như bay trên con đường dài thẳng tấp.
Hắn "thả" tôi xuống rạp phim cách nhà hắn không xa. Hắn nhéo má tôi, nói với giọng cực yêu :
- Cậu ở đây ngoan nhé. Tôi đi đây có chút việc.
- Nè ... - Tôi nói.
Chưa kịp nói dứt câu thì hắn đã rồ ga chạy thẳng. Tôi hậm hực nhấc máy định gọi cho nhỏ thì chợt nhớ ra : tôi bỏ điện thoại ở nhà mất rồi.
Tôi tự cóc đầu mình một cái. Rõ ngốc cơ mà !
Híc, còn hắn. Sao hắn lại nỡ bỏ tôi mà đi như vậy chứ. Sao lại bỏ một người vừa xinh đẹp như tôi ở đây chứ. Thôi thì tôi tự mình vào xem phim cho lành.
Tôi vừa nhấc chân đi được vài bước thì nhỏ từ đâu chạy đến với giọng nói hốt hoảng, nói với tôi :
- Phong ... Phong ...
Nghe đến tên hắn, tôi nuốt nước bọt ừng ực, hỏi nhỏ :
- Phong làm sao? Mày mau nói đi !
- Phong bị một nhóm người lạ mặt ...
Không để nhỏ nói hết câu, tôi hỏi gấp :
- Phong ở đâu hả?
Nhỏ dẫn tôi đến một góc đường nhỏ. Hắn đang nằm đó, máu từ miệng chảy ra rất nhiều, áo dính đầy máu, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hoàn mỹ nhíu lại vì đau. Tôi vội chạy lại ...
- Phong à, cậu mau mở mắt ra đi.
Tôi nói, không biết từ khi nào nước mắt tôi rơi đến nhiều vô kể. Cả thế giới như sụp đổ ...
Chưa có lúc nào tôi sợ mất hắn đến thế. Cảm giác thật tồi tệ. Tôi vẫn còn chưa nói với hắn tôi thích hắn đến thế nào cơ mà. Còn rất nhiều chuyện tôi vẫn chưa bày tỏ hết. Còn rất nhiều chuyện tôi muốn cùng hắn làm. Còn rất nhiều thứ ...
Tôi thật ngốc quá đúng không? Sớm biết thế này có chết tôi cũng sẽ bỏ mặc cái tôi ra mà thổ lộ với hắn. Giờ thì tốt rồi. Tôi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Tôi lay mạnh tay hắn. Dùng hết sức và gào khóc trong nước mắt.
- Phong, cậu mau mở mắt ra nhìn tôi đi chứ. Cậu rất hay đá đểu tôi mà. Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Phong à ... tôi ...
Tôi hít một hơi dài, vòng tay ôm chặt lấy hắn và :
- Tôi thích cậu.
Nước mắt cứ theo lời nói của tôi mà lăn dài trên má.
Biết chắc hắn sẽ không thể nào nghe được những lời tôi nói nhưng sao tôi vẫn muốn mình phải nói. Nói ra để nhẹ lòng hơn ...
Chợt, ...
Hắn ôm chặt lấy tôi.
Tôi trố mắt to nhìn hắn. Vẻ mệt mỏi đã không còn, thay vào đó là một nụ cười tuyệt đẹp dành cho tôi.
- Cậu ... tỉnh rồi à? Thật tốt quá. - Tôi lấy tay gạt phắt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, mừng rỡ nói với hắn.
- Tôi xin lỗi.
- Sao lại xin lỗi tôi? - Tôi ngớ người.
- Nếu không làm vậy thì chắc cậu sẽ không bao giờ thừa nhận cậu thích tôi. - Hắn nhoẻn miệng cười.
Tôi đẩy hắn ra xa. Độ tức giận của tôi đã lên đến cực đỉnh. Chưa bao giờ tôi thấy mình bị xúc phạm đến thế.
- Này, tôi xin lỗi mà. Cậu đừng nhỏ nhen thế chứ.
- Nhỏ nhen sao? Cậu biết tôi rất lo cho cậu không? Cậu nghĩ thế nào mà đem chuyện này ra đùa vậy hả? Cậu đáng ghét thật. - Tôi bật khóc.
Hắn ôm lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Vừa vui lại vừa giận. Quả thật hắn và nhỏ rất quá đáng, sao lại có thể lấy cái chết ra đùa được nhỉ.
- Cậu THÍCH tôi, đúng không? - Hắn cười, cố nhấn mạnh chữ thích làm mặt tôi nóng ran.
- Ai thèm thích đồ điên như cậu chứ.
Hắn véo má tôi một cái ...
Hắn đỡ tôi ngồi dậy rồi cởi bỏ cái áo dính đầy máu. Hắn nói với tôi :
- Về thôi.
- Này. - Tôi nói.
- Sao?
- Máu này, cậu lấy đâu ra thế?
- Mực.
————————————————————————-
Tối đó ...
Hắn kéo tôi lên ban công.
- Cậu chấp nhận làm bạn gái tôi rồi nhé. - Hắn nói với ánh mắt chân thật làm tôi đỏ cả mặt.
- Không. - Tôi nói.
Hắn cười, nụ cười có lẽ là thất vọng.
- Tôi muốn làm vợ cậu thôi. - Tôi cười tinh nghịch.
Hắn ôm chặt tôi vào lòng, nói khẽ :
- Tôi thích cậu.
Lời tỏ tình sao mà nhạt nhẽo, đáng ghét đến thế kia chứ !
Tình yêu tuổi học trò thật đẹp đúng không? Tôi và hắn, cả hai chúng tôi sẽ cùng nhau bước trên con đường hạnh phúc. Nơi đó, có tôi, có hắn ...
.......... End ........