Chương 9: Birthday tuyệt vời
(Nhân vật mới : Nguyễn Thành Huy là bạn thân của hắn vừa từ Úc trở về).
Hắn bước vào, nhìn tôi với vẻ mặt khinh khỉnh. Bên cạnh hắn còn có Thành Huy. Tôi vui vẻ cười với Thành Huy vì gã là bạn của tôi, và đồng thời là bạn thân của hắn. Tôi chả thèm nhìn lấy hắn một cái. Để lại cái bản mặt ngơ ngác như con cá thác lác của hắn. Tôi rất chi là bực mình vì mới sáng ra đã thấy hắn “cặp kè” với bọn fan cuồng của hắn. Nói cách khác là bọn fan của hắn bu lấy hắn ấy chứ. Nhưng tôi không thể nào bỏ qua cho hắn được. Ấy chết ! Mà tôi và hắn đã là gì đâu. Nghĩ tới đây, tôi quay sang đánh vào tay hắn một cái rõ đau :
- Heo à, cậu có làm sao không? – Nhìn thấy bộ dạng của tôi, hắn lo lắng hỏi.
“Trời ui, hố rồi”, tôi mãi suy nghĩ mà không kìm chế được cơn giận của bản thân nên đã đánh vào tay hắn. Chắc là hắn đau lắm, vì tôi dùng hết sức lực mà, nhưng thôi kệ, ta đây cũng chẳng thèm quan tâm đến cái hạng người đú đa đú đởn như mi. Tôi không thèm trả lời hắn một tiếng. Nhìn hắn tức lộn ruột mà tôi không nhịn cười được.
5 tiết học nhàm chán trôi qua trong cơn buồn ngủ khiếp người của tôi. Như chợt nhớ ra điều gì, tôi nhìn nhỏ và Duy Lâm với đôi mắt cún con :
- Hôm nay là ngày gì, nhớ không?
- Xin lỗi chứ tao không nhớ. – Nhỏ cười ngượng.
- Thôi bye bà xã, tao về, nhà có chuyện gấp. – Duy Lâm cười nhìn tôi.
Nói rồi nhỏ và Duy Lâm bước đi, để lại trong tôi với nỗi thất vọng. Tôi nhìn hắn, giọng đượm buồn :
- Cậu cũng như họ sao?
- Ơ.. thôi, tôi về đây. – Hắn ngây ngô làm tim tôi càng đau hơn.
Nói rồi hắn phóng nhanh như cắt. Tôi bước đi, từng bước từng bước nặng trĩu. Thật không thể tin được là nhỏ, Duy Lâm và hắn không nhớ gì tới ngày sinh nhật của tôi. Tại sao vậy? Tôi, nhỏ, Duy Lâm đã sát cánh cùng nhau hơn mười mấy năm qua từ lúc còn bé cơ mà. Đến cả sinh nhật của tôi họ cũng không nhớ. Thật ra họ xem tôi là cái gì? Một kẻ xa lạ, chơi với nhau cho có lệ thôi sao? Còn hắn, một ngày quan trọng của tôi hắn cũng không nhớ. Tôi không đòi hỏi là hắn lúc nào cũng bên tôi bởi tôi và hắn chẳng là gì của nhau cả. Chỉ cần hắn xem tôi là bạn, một người bạn thôi cũng quá đủ cho tôi rồi.
Duy Lâm và nhỏ không nhớ thì cũng đã đành, còn hắn, hắn là người làm tim tôi đập nhanh mỗi khi gặp hắn, là người làm tôi vui, và là người mà tôi quan trọng nhất. Hình như, trong tim tôi, hắn chiếm một phần quá lớn thì phải. Hắn không nhớ đến ngày sinh nhật của tôi, điều đó là sự thật. Nghĩ tới đây, khóe mi tôi chợt cay cay, đôi mắt tôi cụp xuống, ánh lên vài giọt nước mắt. Nước mắt càng lúc càng nhiều, trong lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn, thật sự ngay lúc này đây, tôi rất cần một bờ vai để tựa vào và khóc cho thỏa thích nhưng chẳng có ai cả, chỉ tôi, và tôi phải học cách chấp nhận và tiếp tục bước đi
Đã hơn 6h tối mà cái dế yêu của tôi chẳng ré lên một tiếng, đại loại là không có tin nhắn và không có cuộc gọi. Lòng tôi thắt lại, tim tôi đau lắm ! Một cảm giác rất khó tả !
Tôi lê đôi chân cùng với tâm trạng không mấy tốt về nhà. Tối quá, tôi không thể nhìn thấy được chút gì cả. Tôi sợ bóng tôi, thật sự rất sợ. Ba mẹ đâu hết rồi? Chẳng lẽ đến ba mẹ cũng như họ, lại không nhớ đến sinh nhật của tôi?
“BỤP” :
- Happy birthday to Ngân, Happy birthday to Ngân, Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to Ngân.
Trước mặt tôi là ba mẹ, nhỏ, Duy Lâm, hắn và cả lớp. Một dàn bong bóng đủ màu sắc bay tứ tung. Thật sự rất đẹp. Tôi rất ngạc nhiên vì mọi người đều có mặt ở đây. Tôi định mở miệng ra nói thì cả nhà đồng thanh :
- Chúc mừng sinh nhật con/cậu/mày/bà xã/ đại ca.
- Sao … mọi người .. lại ở đây? – Tôi nói không khỏi xúc động.
- Để chúc sinh nhật mày. – Nhỏ cười tít mắt.
Thì ra là họ dành cho tôi sự bất ngờ. Ngay lúc này đây, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì bên cạnh tôi có hắn, ba mẹ, nhỏ, Duy Lâm và cả những người bạn dễ thương của tôi. Tôi đã trách nhầm họ rồi. Cảm ơn cuộc đời này đã ban tặng họ cho tôi, cảm ơn những người luôn cùng tôi chia sẻ nỗi buồn, cảm ơn những người đã luôn bên cạnh tôi, động viên tôi để tôi có thêm niềm tin để đối mặt với cuộc sống này.
Từng người, từng người một tặng quà cho tôi và kèm theo những câu chúc dí dỏm nhưng lại vô cùng đáng yêu : “Chúc đại ca ăn mau chóng bé”, “Chúc mày ngày càng trẻ như bà già 25 tuổi”, ….
- Nè Phong, cậu không định tặng quà gì cho Ngân sao? – Cái Oanh nhăn mặt.
Hắn gãi đầu, miệng cười ngượng.
- Thôi, không sao. – Tôi cười tít mắt.
Hắn bứt cọng tóc ra đưa cho tôi.
- Hì hì, tóc của hoàng tử nè, cảm ơn nha. – Tôi cười vui vẻ, rồi lấy cọng tóc cho vào túi áo.
Mọi người đều lắc đầu buồn cười về cái tính trẻ con của tôi và hắn. Vậy là cả đám phá lên cười như điên. Chỉ có Duy Lâm là nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã. Tôi rất lo cho cậu ấy, không biết cậu ấy có bị sao không nhỉ? Tôi định hỏi Duy Lâm thì bị một bàn tay khác kéo đi. Người đó là hắn chứ không ai khác. Chỉ có hắn mới dám làm vậy, chứ nếu là người bình thường thì tôi đã cho tên đó xuống chầu diêm vương rồi.
Trước mặt tôi là cả một dàn thức ăn. Món nào nhìn cũng ngon hết sảy con bà bán cháo quẩy.
- Cậu ăn thử nha, tôi mới học đó. – Mặt hắn thoáng đỏ.
- Ưm.. – Tôi mỉm cười.
Nói rồi tôi gắp một miếng mực chiên giòn và bắt đầu nhai nhoàm nhoàm. Mặt tôi xám lại, Duy Lâm nhìn thế lo lắng hỏi :
- Bà xã có sao không?
- Cậu cho Ngân ăn gì vậy?
- Đại ca có sao không?
- Cháu tính đầu độc nó à? – Ba mẹ tôi cười.
Mọi người liên tục hỏi cung tôi làm tôi không nói được câu nào.
- Tôi làm đúng theo các bước kia mà. – Hắn tỏ vẻ hối lỗi.
- Đúng thứ tự mà vậy hả? – Duy Lâm tức giận nhìn hắn.
- Ngo..n qu..á. – Tôi phá lên cười.
Cả đám thở phào nhẹ nhõm và chọc lét tôi đến khi tôi nhận lỗi.
- Ngon thiệt hả? – Hắn cười.
- Không ngon lắm đâu … – Hắn xám mặt khi nghe tôi nói. – Mà là quá ngon. – Tôi mỉm cười.
- Con này, đùa dai ghê. – Nhỏ cười khì.
- Được rồi, các con mở party đi. – Ba ra hiệu cho chúng tôi.
- Lets go. – Cả đám đồng thanh.
………………………………………………
*Buổi trưa*
Sau khi nói chuyện với tôi xong thì Duy Lâm, nhỏ và cả lớp biến đâu mất biệt.
- Hôm nay sinh nhật Ngân, chúng ta nên làm gì? – Nhỏ nói.
- Mở party tại nhà Ngân đi. – Duy Lâm cười.
- Cụ thể là hôm nay chúng ta vờ như không biết sinh nhật Ngân, và sẽ cho cậu ta một sự bất ngờ. – Hắn nói.
- Vậy cũng được. – Thành Huy cười.
- Ok. – Cả lớp đồng thanh.
Thế là cả lớp kéo nhau đi mua đồ để chuẩn bị cho sinh nhật của tôi. Họ kéo nhau về nhà tôi, vừa thấy một lũ lô la, ba tôi nhìn nhỏ với ánh mắt khó hiểu :
- Sao tụi cháu kéo đến nhà bác đông thế?
- Sinh nhật Ngân/đại ca mà bác.
- Ừ, tụi cháu không nói chắc bác cũng quên mất, thôi tụi cháu vào nhà đi. – Ba tôi cười.
Và mọi chuyện diễn ra như thế nào thì chắc các bạn cũng biết (nếu không nhớ thì xem lại nha).
………………………………………………
Các món nướng, chiên, xào nhanh chóng được bày ra trước mặt chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đang có mặt ngoài vườn và chuẩn bị xực chúng nó (đồ ăn) một cách không thương tiếc. “Nhào vô”. Thế là cả đám chúng tôi bay vô cắn, xé tới tấp. “Từ từ thôi” – Ba tôi gọi với theo, ba mẹ nhìn chúng tôi mỉm cười.
Ăn xong, chúng tôi còn rủ nhau ra hồ bơi nhà tôi chơi. Một dàn bong bóng đủ màu sắc, kim tuyến thì bay tứ tung cả lên, có một cái bảng mang dòng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT HEO LAI RÙA”, cái bảng đập vào mắt làm tôi suýt nữa ngã nhào. Ai đời lại đi chúc sinh nhật kiểu mỉa mai như vậy. Nhìn qua hắn thì thấy hắn cười nghiêng ngả, tôi biết ngay là hắn. Hắn bày ra trò này chứ không ai khác. Nhưng tôi thấy rất hạnh phúc, nhìn hắn, tôi khẽ mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc lẫn vui vẻ. Hắn cũng mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấm áp đến lạ thường.
Vậy là cả đám hô lên “1, 2, 3 tủm”, chẳng mấy chốc chúng tôi đã nằm đo sàn dưới hồ. Nước bắn tung tóe, cả đám nhìn nhau cười vui vẻ như những đứa trẻ. Hồ bơi nhà tôi khá rộng nên đủ chứa ngần này đứa.
- Chia làm 2 đội đi ! Ai thua sẽ có hình phạt sau.
Bên đội tôi thì toàn là con gái. Còn đội hắn thì toàn là con trai. Và 123 chúng tôi tạt nước nhau khí thế, ôi trời, tụi con gái lớp tôi thì đuối hết nên đã tảng ra, chỉ còn tôi và nhỏ tiếp tục chống chọi với bầy giặc tàu bên kia. Sau bao nỗ lực thì tôi và nhỏ đã … THUA, híc híc.
- Bọn giặc tàu bên kia quá mạnh. – Cả đám con gái lắc đầu chào thua.
- Tiếp theo là bơi đua. – Hắn nói.
- Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này. – Tôi và hắn đồng thanh. Tôi đại diện cho đám con gái. Hắn đại diện cho đám con trai. Tôi ra kéo còn hắn ra búa. Vậy là tôi thua nên “nhường” hắn bơi trước. Hắn bơi đúng 59s, còn tôi đúng 1 phút. Ấy chà chà, thua có 1s thôi mà. Tôi không phục nên bày trò tiếp. Lần này sẽ là bắt cặp cõng, ai về đích nhanh nhất thì người đó thắng. Tôi màu đen trùng với hắn. Duy Lâm trùng với Ngọc, Thành Huy trùng với nhỏ, …
“Huýt” tiếng còi vừa dứt là cả đám chúng tôi lao nhanh. Trên đường về đích gặp không ít trở ngại. Nào là bong bóng, sợi dây, và cả những nơi phát ra tiếng nổ nữa. Ngồi trên lưng hắn, tôi thấy ấm áp hẳn. Bờ vai này chắc hẳn sẽ là chỗ dựa lớn nhất của tôi sau này. Tôi mỉm cười nhìn hắn đang hì hục cõng tôi. Vì ở dưới nước nên đi đã khó, đã vậy còn phải chạy nữa nên cả đám khó khăn lắm mới vượt qua hết các chướng ngại vật. Khỏi nói, tôi, nhỏ và Ngọc thì la hét như điên. Luôn miệng cổ vũ cho hắn, Thành Huy và Duy Lâm. Đội về nhất là đội Duy Lâm, về nhì là đội Thành Huy, và về bét hết là đội chúng tôi. :v :v
Để tôi thuật lại cho các bạn nghe nha :
- Cậu đừng có nhúng nhảy trên lưng tôi nữa coi. – Hắn muốn cười lắm mà cố ra vẻ bực mình.
- Vui mà. – Nói xong, mất đà, tôi ngã ra đằng sau, hắn thấy vậy nên kéo tôi lại và kết quả hắn đang nằm trên người tôi, mặt tôi và hắn cách nhau đúng 2cm, dưới nước nên tôi liền đẩy hắn ra và ngốc đầu lên. Cả đám thấy vậy la hét ầm ĩ làm tôi và hắn ngượng chín cả mặt. Hắn kéo tôi lại và tiếp tục cõng tới đích.
- Tổng kết thì đội con gái thua, và hình phạt sẽ là do người đại
diện đích thân nhận lấy. – Thành Huy cười đắc chí.
- Sao .. tôi. – Tôi chỉ vào mình, thoáng rùng mình.
- Chính xác. – Cả đám con trai đồng thanh.
Đám con gái nháo nhào cả lên vì không biết tôi phải nhận lấy hình phạt khủng khiếp gì nữa đây. Nói rồi hắn lấy ra một cái bánh kem cỡ to, nói dõng dạc :
- Cậu sẽ bị mọi người trét bánh kem.
- What..? – Tôi nhăn mặt nhìn hắn nhưng hắn vẫn thản nhiên cười trêu tôi.
1, 2, 3. Chẳng mấy chốc mặt tôi toàn là kem hỗn hợp. Đám con gái thấy vậy thì hét lên “Tôi sẽ giúp cậu lấy lại công bằng”. Thế là nguyên đám con gái ùa lên, lấy bánh kem trét vào mặt đám con trai, đám con trai cũng đâu chịu thua, và thế là mặt đứa nào đứa nấy toàn là kem. Chúng tôi rượt nhau chị toáng loạng cả hồ bơi. Ôi, vui thật ! Lần đầu tiên tôi có một cái birthday vui như thế này !
Bây giờ đã là 10h hơn rồi, cả đám định về thì :
- Thôi, trễ rồi, tụi con ở lại đây luôn đi, dù sao thì mai cũng là chủ nhật mà. – Mẹ tôi cười.
- Dạ. Cảm ơn bác – Cả đám đồng thanh.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 10