Cặp Đôi Xấu Tính

Gió đêm cuối hè đã không còn khô nóng nhưng dưới cái nhìn của Ninh Hạo Thần, Bạch Lộ vẫn từ từ đỏ bừng mặt.

Ninh Hạo Thần bình tĩnh nhấc túi mì đã lạnh trong tay lên: “quý trọng lương thực?”

“…”

“Linh hồn của mì?”

“…”

“Cô gái này, không biết nên xưng hô thế nào?”

Đối mặt với vẻ ngày càng bối rối của Bạch Lộ, gương mặt anh từ đầu chí cuối vẫn lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn.

Bạch Lộ bất chấp khó khăn mà tự giới thiệu.

Sau đó Ninh Hạo Thần nói khách sáo với cô: “cô Bạch, đâu tiên tôi xin lỗi vì bản thân chưa hiểu biết sâu đã hình thành ấn tượng phiến diện sai lầm với cô.”

Bạch Lộ thoáng cái mờ mịt rồi, anh không tính sổ với cô mà lại đi xin lỗi cô?

Nhưng mà giây tiếp theo, Ninh Hạo Thần bình tĩnh nhìn cô, dùng ngôn ngữ đánh tan ý nghĩ viển vông của cô.

“Trước khi cô gọi điện thoại, tôi nghĩ cô chính là một người phụ nữ bị ấm đầu, hay xen vào việc của người khác, nhưng căn cứ vào điểm xuất phát của cô là quý trọng lương thực, ồn ào tí cũng không có gì đáng trách. Nhưng mà bây giờ xem ra, sợ rằng đầu óc cô cũng có chút IQ, có vấn đề là chỗ này –”

Anh nhìn chằm chằm vào ngực Bạch Lộ để mà ám chỉ, ngụ ý là hành vi trêu đùa người khác của cô biểu lộ sự khuyết thiếu lòng tôn trọng tối thiểu với người khác, thực chất là vấn đề lương tâm.

Mà Bạch Lộ lập tức làm động tác che ngực, dấy lên tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm anh, cất cao giọng: “anh nhìn đâu đấy, hả? Nhìn đâu đấy? Ngực phụ nữ mà nhìn bừa thế hả?”

“…”

Ninh Hạo Thần nhẫn nhịn, loại phụ nữ ở mức độ khác, cấp bậc khác, điểm mấu chốt đạo đức cũng khác này, còn có thể vui vẻ trò chuyện được không?

Anh nhíu mày thành một đường, cũng không sửa lời cô, chỉ cúi đầu tìm chìa khóa đã mất của mình.

Trên chỗ ngồi không có, dưới chỗ ngồi cũng không có, anh nhíu chặt mày hơn, thoạt nhìn sắp tức giận.

Bạch Lộ lại hiểu lầm, bật tách đèn lên, chất vấn anh: “sao hả, anh còn muốn tìm công cụ hành hung hả?”

Cô thậm chí bắt đầu vén tay áo: “Tôi nói cho anh rồi đúng không? Tôi từng học taekwondo, anh mà dám làm bừa, có tin tôi sẽ đánh anh đến độ cha mẹ anh cũng không nhận ra anh không hả?”

Chắc là rơi chìa khóa ở chỗ khác rồi, rốt cuộc Ninh Hạo Thần ngừng tìm kiếm, tựa vào ghế, quay sang nhìn cô lạnh lùng: “cô Bạch, dường như cô tồn tại hai vấn đề. Thứ nhất, cô nghĩ ai cũng low như cô; thứ hai, cô hạ thấp ánh mắt tôi xuống đến cấp độ của cô…”

Anh quét mắt trên dưới người Bạch Lộ một cách sắc bén, môi mỏng hé ra: “Itbe lower.” (thấp đến không thể thấp hơn.)

Phút chốc Bạch Lộ giận điên người, há miệng nhìn anh cả buổi, cuối cùng giận quá mà cười: “Anh Ninh, đầu tiên, tôi cũng xin lỗi vì trò đùa dai của tôi tối nay, nhưng sở dĩ tôi nói lời đùa cợt anh là bởi vì từ lần đầu nhìn thấy anh, anh tỏ thái độ với tôi cứ như đang đối xử với giai cấp thấp hơn một bậc. Tôi thừa nhận nhìn từ trang phục, tôi khẳng định không bằng anh, nhưng cái vẻ cao cao tại thượng của anh ấy à, ha ha, itbe uglier.” (xấu đến không thể xấu hơn)

Ninh Hạo Thần thừ người ra.

Nhưng còn chưa đợi anh mở miệng, Bạch Lộ đã chỉ ra ngoài xe, gằn từng câu từng chữ với anh: “được rồi, xa xôi thế cũng đã đưa anh về rồi, tôi nghĩ không cần phải lầm lỡ thêm thời gian nữa, xin anh ngoan ngoãn cút đi!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ninh Hạo Thần bị đối xử như thế.

Anh bị Bạch Lộ đuổi xuống xe, nhìn người phụ nữ và ô tô của cô cùng nhau phát giận biến mất trong tầm mắt. Mà anh đột nhiên bật cười, không thể nói rõ là vì sao, những lời người phụ nữ kia nói lại khiến anh nghẹn họng không trả lời được. Anh tỏ vẻ cao cao tại thượng sao? Thái độ khinh thường người sao?

Ninh Hạo Thần bước về vài bước, lần đầu tiên nghiêm túc kiểm điểm lại có phải bản thân ít lời ít nói, trầm tĩnh cao ngạo đến mức mắt cao hơn đỉnh rồi không, thế cho nên dù không có ý đó nhưng vẫn gây cho người ta ấn tượng lệch lạc như thế.

Anh lấy di động ra muốn gọi điện, ít nhất đi nhà bạn bè qua một đêm, nhưng mà phúc đến thì ít, họa đến dồn dập, điện thoại di động lại hết pin rồi.

Anh quay lại nhìn cửa hàng tạp hóa duy nhất cạnh tiểu khu… không may, cửa hàng đã đóng cửa trước mười hai giờ rồi.

Anh thở dài một hơi, ngồi ở băng ghế ven đường. Nơi anh ở là một tiểu khu xa hoa, lúc trước vì ưng ý vẻ đẹp phủ xanh, cảnh vật lịch sự tao nhã nơi đây cho nên mới mua nhà.

Nhưng mà cảnh vật lịch sự tao nhã còn có nghĩa: rất khó đón xe.

Những người có thể mua được nhà ở nơi đây hầu hết đều có xe, không ai thường ngồi xe taxi, bởi thế đa số xe taxi sẽ không tới đây, trừ khi là đưa khách về tiểu khu.

Ninh Hạo Thần không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ xem có may mắn gặp được chiếc taxi chở người về nào không, sau đó chở anh đi nhà bạn bè.

***

Buổi tối đó rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió mát phẩy qua mặt, không khí cũng rất tươi mát.

Ninh Hạo Thần vừa bận bịu closed beta game online cỡ lớn gần một năm, hầu như chưa hề có thời gian mà nghỉ ngơi hay ngắm sao.

Lúc này rốt cuộc đã thảnh thơi, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, bất đắc dĩ quá nhiều muỗi đốt anh khiến anh không thể nào tập trung thưởng thức bầu trời sao được.

Có lẽ qua khoảng mười phút, anh bỗng nghe thấy tiếng ô tô bấm còi, vì thế cúi đầu xuống nhìn ra hướng xe cộ ven đường.

Vừa nhìn, anh lập tức ngạc nhiên vô cùng.

Chiếc xe Buick màu đỏ thẫm oai phong đỗ ven đường, người phụ nữ vừa đuổi anh xuống xe tỏ vẻ mất kiên nhẫn hạ cửa sổ xe xuống, tức giận quát anh: “Thừ người ra đấy làm gì? Lên xe!”

Ninh Hạo Thần không nhúc nhích mà chỉ nhìn cô.

Bạch Lộ hơi xấu hổ, dù sao người đuổi anh xuống xe là cô, bây giờ người trỗi dậy lương tâm, không đành lòng để anh lang thang cả đêm bên ngoài cũng là cô.

Thật ra khi vừa nói ra khỏi miệng thì cô đã hối hận rồi, lúc lái xe về nhà, cô nhanh chóng hiểu ra một việc – nếu không phải do cô lầm lẫn, nhận nhầm anh thành Trình Lục Dương thì anh sẽ không phí phạm cả buổi tối, cũng sẽ không làm mất chìa khóa nhà.

Quanh khu dân cư này căn bản không có xe taxi qua lại, đêm nay anh có nhà không thể quay về thì biết làm thế nào?

Càng nghĩ càng hối hận, cô rốt cuộc khẽ cắn môi rồi quay xe lại.

***

Người đàn ông trên ghế dài vận đồ âu giày da, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sáng rực rỡ như ngọc thạch thượng đẳng, lẳng lặng khóa chặt cô.

Bạch Lộ ửng đỏ mặt, cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh nói: “tuy anh nói con người tôi rất low, nhưng vì để anh hiểu rõ nhận thức lệch lạc của anh, tôi vẫn quyết định mở lòng từ bi, giúp người làm niềm vui, lấy ơn báo oán, lên xe!”

Cô cực kỳ mất tự nhiên, hai gò má phình lên, ánh mắt tràn ngập hàm ý “nếu anh không lên xe thì bà đây thẹn quá hóa giận đấy.”

Ninh Hạo Thần đột nhiên bật cười, ung dung đứng dậy, đi tới bên kia chiếc Buick màu đỏ thẫm.

Anh lại ngồi trên ghế phó lái, thắt dây an toàn xong rồi nghiêng đầu nhìn Bạch Lộ, an ổn cười: “cảm ơn.”

Bạch Lộ phút chốc càng đỏ mặt hơn, vừa giẫm chân ga vừa lẩm bẩm: “cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Có giỏi thì tiếp tục mắng tôi xem, nói tôi low xem…”

Cô càng nói, Ninh Hạo Thần càng cảm thấy thú vị, cười càng sâu hơn.

Cuối cùng, cô đưa Ninh Hạo Thần về nhà mình.

Nếu như để Tần Chân biết cô đưa một người đàn ông mới quen biết về nhà, cô ấy nhất định sẽ ra sức mắng cô không có đầu óc, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy người đàn ông này đáng tin cậy.

Huống chi cô còn từng học Taekwondo nhiều năm như thế, dù có thực sự nhìn nhầm, đạp đấm một trận cũng có thể trừng trị anh rồi!

Bạch Lộ chỉ vào sofa: “đêm nay anh chịu khó ngủ ở đây, toilet ở bên kia, anh muốn tắm thì tự tiện.”

Ninh Hạo Thần gật đầu, không hề chỉ ra rằng còn có một phương pháp giải quyết khác – cô lái xe chở anh đến nhà bạn bè, như thế không phải tốt hơn sao?

Nhưng mà thấy Bạch Lộ vẫn tức giận, không hiểu vì sao anh lại thấy vui vẻ, thế là cứ yên tâm thoải mái tiếp nhận phương pháp không tính là tốt lắm này.

Kết quả đến khi anh tắm xong rồi đi ra thì thấy Bạch Lộ lại đã ngủ trên sofa.

Anh đi tới cạnh sofa, lấy điều khiển từ xa khỏi tay cô rồi tắt tivi, sau đó cúi xuống gọi cô: “tỉnh tỉnh, lên giường mà ngủ.”

Cả ngày nay Bạch Lộ mệt chết rồi, trở mình một cái, không phản ứng lại anh.

Ninh Hạo Thần lại vỗ mặt cô: “cô Bạch, tỉnh tỉnh, vào phòng ngủ.”

Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Lộ nhận thấy có người đánh mặt cô, cô phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại sau đó đánh một phát vào người trước mặt.

Mọi âm thanh đã biến mất, Ninh Hạo Thần bị người ta đá vào ngang eo, cái mà gọi là eo chính là cội nguồn sức mạnh của đàn ông, bị đánh như thế, trong nháy mắt anh có ảo giác huyệt khắp người mình bị điểm, tinh khí toàn thân đều tiết ra ngoài.

Nhưng mà tên đầu têu đá xong thì lại chìm vào giấc ngủ say sưa ngọt ngào.

Anh cắn chặt răng, không nói gì nữa mà đứng thẳng người lên, nâng cội nguồn sức mạnh vừa bị đạp đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ có giường không ngủ, phòng khách có sói anh tự tìm đánh!

Anh đúng là có bệnh!

Tắt đèn phòng khách, anh đi vào phòng ngủ của Bạch Lộ.

Căn phòng này không tính rộng lắm, nhưng rất đơn giản thanh thoát, màu sắc ấm áp, bày biện tinh tế đáng yêu, khắp nơi phô ra tình yêu cuộc sống của chủ nhân.

Buồng ngủ rất đơn giản, rèm cửa và ga giường màu xanh nhạt, tủ áo màu trắng thuần, ngoài ra không còn đồ đạc nào khác.

Góc tường bày một chú khỉ rất to, nhe răng cười với anh.

Ninh Hạo Thần vốn đang hơi xấu hổ, nhưng mà khi anh nằm xuống giường, nơi cội nguồn sức mạnh bị người ta đá một phát truyền tới cảm giác đau đớn rất rõ rệt, anh nhíu mày, tia áy náy cuối cùng cũng biến mất không còn tăm tích.

***

Đêm nay xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.

Đầu tiên là Bạch Lộ mơ mơ màng màng tỉnh lại trên sofa, nguyên nhân là ban đêm hạ nhiệt độ, mà cô không đắp chăn, lạnh không chịu nổi mới tỉnh lại.

Sau khi phát hiện bản thân mình ngủ trên sofa, cô lại mơ mơ màng màng khép hờ mắt lần mò đi vào phòng ngủ.

Lạ thật, sao lại ngủ ở chỗ này nhỉ?

Cùng thời gian đó, vì không quen giường, Ninh Hạo Thần trằn trọc quá nửa đêm, thật vất vả mới ngủ sâu được, tất nhiên là ngủ vô cùng say sưa, hoàn toàn không tỉnh lại được.

Vì thế, Bạch Lộ mò mẫm vào phòng ngủ, ngã vào giường rồi ngủ tiếp.

Cô mở ra toàn bộ công năng tự động, chui vào ổ chăn, thân thể lạnh như băng thoáng cái kề sát một cơ thể nóng bỏng. Bởi lúc này đầu óc đầy mệt mỏi, cô vô cùng tự nhiên dán sát vào.

Thậm chí cô còn suy nghĩ, sao chú khỉ to mỗi đêm ngủ cùng cô này lại có nhiệt độ cơ thể rồi?

Ừ, thoải mái quá.

Sau đó cô cứ thế an tâm ôm “chú khỉ to” của cô rồi ngủ thiếp đi, mà ở góc phòng, chú khỉ to thực sự nhe miệng rộng nhìn hai người ôm nhau ngủ, nở nụ cười bí ẩn mờ ám.

Một giấc ngủ thật ngon, đến tận khi mặt trời lên cao mới có người ung dung tỉnh lại.

Người tỉnh lại đầu tiên là Bạch Lộ, cô vốn đang nằm mơ, mơ tới người lâu rồi chưa mơ tới – nam thần của cô – Benedict Cumberbatch (*).

[(*) Một diễn viên người Anh]

Cô mơ cô đợi ở cửa 221b rất lâu mới đợi được nam thần ra ngoài, sau đó cô kích động bước lên đón, giành được một cái ôm hữu nghị của nam thần.

Cô vô cùng kích động, ôm chặt nam thần của mình, cảm nhận được thân thể to lớn và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nam thần.

Không hổ làm nam thần! Chỉ một cái ôm đã nhen nhóm cảm xúc mãnh liệt cô chưa từng có trong hai mươi sáu năm qua, cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều dạt dào rồi!

Hai người kề sát nhau, nhưng trong quá trình khăng khít, cô mơ hồ cảm nhận được phía dưới thân có gì đó cứng rắn chọc vào người mình.

Đơn thuần như Bạch Lộ, thiêng liêng như thần tượng, tất nhiên không để cho cô suy nghĩ bậy bạ, vì thế cô cười tủm tỉm hỏi nam thần: “cái gì chọc vào tôi thế nhỉ?”

Cùng lúc đó, cô tò mò vươn tay xuống sờ soạng.

Vừa sờ, cô chợt hoàn hồn, tình phắt lại từ trong mộng đẹp.

Mà khi tỉnh lại, cô phát hiện mình thực sự nắm trong tay một thứ có xúc giác và xúc cảm giống hệt như trong mộng, không hề khác biệt!

Cô lặng lẽ mở to hai mắt nhìn vào tay mình, tức khắc cảm nhận được ác ý của số phận.

Trời ạ!!!!! Đây là cái thứ gì????!!!!!

Đây chẳng phải…

Đây chẳng phải là gốc rễ của đàn ông sao?

Cứ như sờ phải phân, cô căm uất đến mức mặt sắp thành màu phân rồi, trong lúc khiếp sợ và không thể tin, cô đá mạnh vào người đàn ông trước mặt.

Trong tiếng hét thảm, Ninh Hạo Thần đang ngủ ngon lành còn chưa xuất quân, thắt lưng chết trước, cội nguồn sức mạnh lại bị thương nặng lần nữa.

Anh phút chốc mở to mắt, thấy kẻ đầu têu đang nhìn chằm chằm… bộ phận nào đó dưới thân mình với vẻ mặt kinh hoàng.

Bất chấp đang đau eo, anh cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện quần lót của mình đã tuột xuống đùi từ lúc nào, mà lúc này tên nhóc mỗi sáng “thức tỉnh” đúng giờ như đồng hồ báo thức đang hùng dũng oai phong khí thế bừng bừng biểu thị sự căm phẫn không thể tả thành lời.

Cũng trong nháy mắt đó, anh nhớ ra cảm giác mơ mơ hồ hồ vừa rồi, dường như có người nào đó đụng vào…của anh.

!!!!

Giờ phút này, sắc mặt Ninh Hạo Thần cũng chuyển sang màu phân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui