Cặp Đôi Xấu Tính

Về sau, Bạch Lộ được Ninh Hạo Thần bọc bằng khăn tắm rồi ôm về giường, sáng tinh mơ đã vận động một lần, Bạch Lộ đỏ bừng hai gò má, sóng mắt như có thể nhỏ ra nước.

Ninh Hạo Thần thản nhiên nhìn gương mặt cô, gật đầu: “Trước đây em thiếu rèn luyện, sáng sớm vận động một lát, quả nhiên cả người có tinh thần hơn.”

Bạch Lộ uể oải trừng anh: tinh thần cái đầu anh (╯‵□′)╯︵┻━┻!

Sau đó Ninh Hạo Thần mở tủ quần áo, lấy một bộ trong số quần áo mình mang đến từ trước ra, đứng sừng sững mặc đồ trước mặt cô.

Bạch Lộ đầu tiên là thấy tủ quần áo mình bị chiếm lấy hơn nửa, sau đó lại thấy hành vi không biết xấu hổ của anh, trợn trắng mắt rồi xoay người sang chỗ khác thay quần áo.

Vừa mặc xong rồi quay đầu lại thì thấy Ninh Hạo Thần ung dung đứng đó, nhìn cô với vẻ nhạt nhẽo.

“Làm sao?” Cô hơi bối rối, đỏ mặt bĩu môi.

Ninh Hạo Thần tiến lên, bước đi thong dong, ánh mắt bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập cảm giác không thể bỏ qua.

Anh vươn tay ra, Bạch Lộ vô thức lùi ra sau một bước, nhưng anh túm lấy tay cô bằng một tay, không cho cô lùi lại, còn tay kia vòng ra sau gáy cô, chỉnh lại áo giúp cô.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Sợ cái gì?”

Bạch Lộ kiên trì trả lời: “Em sợ cái gì? Ai sợ?”

Ninh Hạo Thần lại cầm lấy khăn tắm trên giường: “cúi đầu.”

“Tự em làm được…”

“Cúi đầu.” Hai chữ vô cùng đơn giản, không cho từ chối.

Bạch Lộ đành phải cúi đầu, để mặc anh nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

Khăn và tóc ma sát vào nhau, giọt nước dọc theo gò má chậm rãi trượt xuống dưới, trong không khí như có một bàn tay vô hình, kéo cô từng chút từng chút về nơi không sao biết trước được.

Lau tóc xong, Ninh Hạo Thần nhẹ nhàng lôi kéo, Bạch Lộ không tự chủ tựa vào người anh, bị ép đối diện với đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng kia.

Anh hỏi cô: “chuyện anh vừa nói, suy nghĩ thế nào rồi?”

Bạch Lộ nóng mặt lên: “chúng ta quen biết chưa bao lâu –”

“Ba tháng mười một ngày.”

“Bàn chuyện cưới xin có quá sớm hay không –”

“Anh luôn theo đuổi hiệu suất.”

“Nhưng, nhưng em cảm thấy chúng ta còn chưa đủ sâu –”

“Sâu?” Ninh Hạo Thần hơi nghiêng đầu, mày nhíu lại, nghiêm túc tự hỏi trông có vài phần đáng yêu.

Một lát sau, anh nhíu mày chặt hơi: “Em cảm thấy còn chưa đủ sâu?”

Bạch Lộ gật đầu lia lịa: “còn chưa đủ!”

Một khắc sau, quần áo vừa mới mặc xong lại bị người cởi ra, Bạch Lộ cuống quít bảo vệ thân thể: “làm gì làm gì?”

Ninh Hạo Thần không đáp mà tự mình làm một cuộc vận động buổi sáng nữa trong phòng ngủ, mãi đến giây phút anh đi vào cô, mới hỏi cô: “lần này, đủ sâu chưa?”

Bạch, Lộ, lại, nứt ra, rồi.

***

Nhưng mà Bạch Lộ vẫn chưa nhận lời cầu hôn của Ninh Hạo Thần, quả thật bọn họ ở bên nhau vừa vui vẻ vừa thoải mái, không hề có gánh nặng, nhưng đó chẳng qua được thiết lập trên cơ sở không suy xét tới quá khứ và tương lai.

Người được cuộc sống ưu đãi, có điều kiện vượt trội như Ninh Hạo Thần này, yêu đương không hề ràng buộc là chuyện vô cùng đơn giản.

Mà đối với Bạch Lộ, ngay từ đầu cô đã ôm tâm tính như rùa để ở bên anh, lần đầu tiên yêu đương cả trên tinh thần và thân thể khiến cô vừa vui thích vừa lạ lẫm. Cô thưởng thức người đàn ông này, cũng không hề cảm thấy bản thân mình thiệt thòi gì, nhưng cô hiểu rõ một điều đó là Ninh Hạo Thần không hề nằm trong kế hoạch tương lai của cô.

Cuộc đời này cô nhất định sẽ ngoan ngoãn kết hôn, sinh con theo mong đợi của cha mẹ và yêu cầu của thời đại, nhưng chồng sẽ không phải người như Ninh Hạo Thần.

Anh ta có thể là một người bình thường đến mức chui vào trong đám người thì không tìm ra được, mà không phải một người vô cùng bắt mắt giữa đám đông như Ninh Hạo Thần.

Vì sao?

Bởi vì trông anh không an toàn, điều kiện khó giữ được, anh và cô căn bản không hề ngang hàng trong cuộc tình này, thậm chí cô còn âm ỉ dâng lên mấy phần tự ti, thì làm sao có thể chắc chắn sẽ trói buộc được người này cả đời chứ?

Cô tuyệt đối không hy vọng con cái mình sẽ lớn lên trong lẻ loi vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ như bản thân mình.

Mà sau khi cầu hôn thất bại, Ninh Hạo Thần lại có vô số hành động mới, chúng ta có thể thống nhất gọi hành động của anh là hành động cầu hôn.

Nhưng mà phương thức cầu hôn của Ninh tiên sinh rất đặc biệt, không có hoa tươi cũng không có nhẫn kim cương, mà là vô số lần… ra sức.

Anh là một người thực tế, một người đẳng cấp, một người Tây hóa, một người không hay khoe khoang, hoa tươi bong bóng nhẫn kim cương cơm Tây đều không phải style của anh, mà anh chỉ phô ra bản sắc đàn ông của mình vô số lần bằng chính sức mạnh của mình →_→ bất kể trên sofa sạch sẽ, hay trên mặt bàn bếp không vương hạt bụi, bất kể trong phòng sách, hay trên sàn nhà đã được anh quét tước sạch sẽ từ trước.

Chủ tịch Mao vĩ đại từng nói: chúng ta nên vì nhân dân phục vụ.

Cho nên Ninh tiên sinh tin tưởng vững chắc, yêu một người thì sẽ thể hiện từ trong phục vụ! Vì Bạch Lộ phục vụ, như vậy cô mới có thể cảm nhận được lòng thành của anh!

Mà vào một lần lại một lần hành động cầu hôn của anh thì Bạch Lộ rốt cuộc giơ cờ đầu hàng rồi: “Anh cả, xin anh thương xót, có chuyện từ từ nói, đừng động tí là cởi quần áo được không?”

Ninh Hạo Thần thúi mặt: “Lẽ nào kỹ thuật của anh không tốt?”

“Tốt tốt tốt, cái chính là tốt quá, tốt đến nỗi em không chịu nổi rồi!” Bạch Lộ khóc: “Anh đã bóp nát hết cảm giác xấu hổ còn sót lại của em rồi, anh khiến em không còn mặt mũi nào đối mặt với sàn nhà, sofa, tủ bát, phòng sách trong sạch của nhà em nữa rồi?”

Ninh Hạo Thần nhanh chóng chìm vào trầm tư.

Bạch Lộ quơ quơ trước mắt anh: “Anh Ninh, anh còn đó không? Suy nghĩ gì thế?”

Ninh Hạo Thần nói: “Anh đang suy nghĩ, tốt nhất là em nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì sau tháng này, có khả năng em sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với ban công, máy giặt, bàn trang điểm và bàn trà trong sạch của nhà em rồi.”

“…”

Bạch Lộ: Anh định làm bẩn hết một lượt toàn bộ vật dụng trong sạch trong nhà em thì mới hài lòng sao (╯‵□′)╯︵┻━┻!

***

Ngày tháng qua đi trong những hành động cầu hôn không hề có khí tiết như thế, một tháng sau, Bạch Lộ quả nhiên không còn mặt mũi đối mặt với cả gian nhà toàn các vật dụng đã bị nhúng vào.

Cô mặt đỏ tới mang tai mà ngồi trên sofa, tức giận lấy chiếc điều khiển từ xa còn trong sạch duy nhất, vô tình đảo mắt qua quyển lịch bên cạnh kệ tivi mà giật mình.

Ném điều khiển từ xa, cô tiến lên cầm lấy lịch, giở lại một tờ phía trước, sau đó lại lật lại trước nữa, rốt cuộc nhìn thấy ký hiệu vòng tròn nhỏ màu đỏ ở tờ tháng trước nữa.

Chờ một chút ——

Đã hai tháng cô chưa có kinh rồi!

Bạch Lộ khiếp sợ mà đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, đột nhiên nhớ tới rất nhiều buổi sáng trước đây, bởi vì Ninh Hạo Thần nhân dịp cô chưa chuẩn bị mà tấn công thế cho nên cô căn bản không có thời gian tránh thai…

Trời xanh ơi, tháng này nứt ra lần thứ mấy rồi?

Nhân dịp Ninh Hạo Thần tăng ca, cô vội vã lái xe đi siêu thị mua mấy que thử thai, vội vã trở về.

Thử hết lần này đến lần khác ở trong phòng vệ sinh, que thử thai đều hết sức bình tĩnh mà trần thuật một sự thật: cô gái, cô mang thai rồi.

Bạch Lộ ngồi trên bồn cầu, nhìn ba que thử thai mà đờ ra một lúc lâu, rốt cục ném chúng vào trong thùng rác.

Ha hả a, trúng thưởng rồi.

Lần đầu tiên trúng thưởng trong cuộc đời! (╯‵□′)╯︵┻━┻ mẹ nó lại trúng một đứa trẻ! Còn có trò chơi nào vui vẻ hơn không?

Cô thương cảm quay về phòng khách, ngồi trên sofa mà mặt mày ủ ê, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên vui vẻ hay buồn đau.

Khi Ninh Hạo Thần trở về, Bạch Lộ đang đưa lưng về anh xem tivi, anh hỏi: “Buổi tối ăn cái gì?”

“Cháo hạt kê nóng anh để trong nồi.”

“Không có thức ăn gì, có thấy nhạt nhẽo quá không?”

“Tàm tạm.” Bạch Lộ còn chưa nói xong thì thấy Ninh Hạo Thần đi tới trước sofa, xách một chiếc hộp trong tay.

Anh giải thích: “Trên đường về thấy Vị Hiên Cư còn mở cửa nên mua cho em thịt thỏ nướng về, làm đồ ăn khuya.”

Bạch Lộ nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.

Người đàn ông này lẽ ra là loại người ở tầng cao nhất trong xã hội, lái chiếc ô tô đắt tiền, ăn mặc quần áo tinh xảo, quần áo tới tay, cơm tới tận miệng.

Nhưng sau khi bọn họ ở bên nhau, anh chẳng bao giờ tỏ vẻ ta đây gì với cô, thậm chí tự mình xuống bếp, làm những chuyện lấy lòng bạn gái giống hệt như người bạn trai bình thường.

Lúc này anh lẳng lặng nhìn cô, không hề có vẻ chờ mong cô vui vẻ mà nhảy dựng lên ôm anh, rất hiển nhiên, anh chỉ đơn thuần muốn tốt với cô cho nên làm như vậy thôi, chẳng bao giờ chờ mong cô sẽ đáp lại hay cảm động đến rơi nước mắt.

Cô cảm thấy bản thân mình thực sự phải suy nghĩ mối quan hệ với anh, cùng với, sinh mệnh nhỏ bé mới nảy mầm trong bụng mình.

Khi Bạch Lộ đọc sách ở trên giường, Ninh Hạo Thần đi phòng tắm rửa mặt, bóc cái bàn chải đánh răng mới mua, tiện thể ném cái vỏ vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó còn chưa kịp đóng nắp thì anh khựng lại rồi ngồi xổm xuống, tập trung nhìn thứ gì đó lộ góc dưới đống giấy.

Một đống giấy sạch sẽ, hiển nhiên là có người giấu đầu hở đuôi, chỉ vì che khuất “sự thật” phía dưới. Anh lật tờ giấy ăn lên, phát hiện ba que thử thai nằm chói lọi ở đó.

Hai vạch màu đỏ rực rỡ chói mắt, như đang cười nhạo anh suýt nữa đã bỏ sót chuyện đặc sắc như thế.

Ninh Hạo Thần điềm nhiên quay về phòng ngủ, ngồi cạnh Bạch Lộ rồi thuận miệng hỏi: “Đang đọc sách gì?”

“Poil de carotte (*), hồi trước anh mang từ nhà đến.”

[(*) Poil de carotte (Carrot Head): tác phẩm của tiểu thuyết gia người Pháp Jules Renard]

“Hay không?”

“Cũng được, đọc mà thấy xót xa, bởi vì đứa trẻ này trông xấu xí, đầu óc không bằng anh chị, cha mẹ thì khắt khe với nó, loại cha mẹ này…” Bạch Lộ giễu cợt.

Ninh Hạo Thần dừng một chút rồi mới nhàn nhạt hỏi cô: “Vậy ngoại trừ trông xấu, đầu óc không tốt lắm, em cảm thấy nó là đứa trẻ thế nào?”

Chao ôi, còn kiểm tra nữa à?

Bạch Lộ suy nghĩ một lát mới nói: “Nó rất đáng thương, trong sự khắc nghiệt của cha mẹ lại thêm tính nhát gan của bản thân nên dần chấp nhận loại tình thân và gia đình này, ngay cả bản thân mình cũng đương nhiên cho rằng mình hẳn nên bị đối xử như thế, chẳng bao giờ nghĩ tới phải thay đổi bản thân, thay đổi cảnh ngộ như thế nào, mất đi can đảm truy cầu hạnh phúc.”

Ninh Hạo Thần lẳng lặng nhìn cô với khuôn mặt trầm tĩnh, đôi mắt đen kịt.

Bạch Lộ bỗng mất tự nhiên rồi, cô xoa mũi: “Làm sao vậy?”

“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Ninh Hạo Thần vẫn nhìn cô như thế, gương mặt tuấn tú mờ nhạt trong ánh đèn ảm đạm, trong dịu dàng pha chút lạnh lùng, như một chuỗi cái bóng nhạt nhòa của ngọn đèn xa xôi trong đêm lạnh.

Bạch Lộ thót lên: “Nói, nói cái gì? À, quyển sách này rất có ý nghĩa?”

Ninh Hạo Thần nhìn cô trong chốc lát, cười cười: “Không có gì, ngủ đi.”

Anh rút quyển sách trong tay cô, tắt đèn bàn, lẳng lặng nhắm mắt với cô.

Thật lâu sau đó, mãi cho đến khi hô hấp của Bạch Lộ trở nên nhẹ nhàng, anh mới chậm rãi mở mắt, hơi nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh mà không nhúc nhích.

Cô ngủ say sưa như thế, dáng ngủ giống hệt bình thường, thoạt nhìn không hề đề phòng, làm người ngay thẳng giản đơn.

Ngay từ đầu là cảm thấy đáng yêu, có thể thử đến với nhau, mà ở chung rồi thì cảm thấy sống cùng cô rất thoải mái, không cần lo lắng cái gì. Nhưng loại thoải mái bình thường này lại đã trở thành thói quen từ thuở nào, từ từ khiến người ta thấy nghiện, như ỷ vào không khí mà sống, không thể rời khỏi trong chốc lát.

Anh là Ninh Hạo Thần, từ nhỏ đã sống trong cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp trắc trở gì. Người thích anh thì rất nhiều, người không thích anh cũng thường giận mà không dám nói gì, từ trước tới giờ anh đều có tư cách, có năng lực làm việc và lựa chọn theo ý mình, mà anh cũng tin cậy vào trực giác của mình.

Nhưng từ sau khi anh gặp phải Bạch Lộ, toàn bộ ưu thế đều biến mất rồi.

Anh chẳng qua là một người đàn ông bình thường gặp được người phụ nữ mình thích thì tìm mọi cách tốt với cô, mong muốn có được sự đồng ý của cô, nắm tay đến già.

Về thời gian mà cô nói, trước giờ đều không phải vấn đề trong mắt anh.

Cảm thấy gặp đúng người thì dù hôm qua vừa biết, bạn cũng nhận định là cô.

Mà nếu cảm giác là sai thì dù đã ở bên một năm, hai năm, mười năm đi chăng nữa cũng đều sẽ không có thiện cảm.

Ninh Hạo Thần từng cho rằng Bạch Lộ gật đầu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, phụ nữ dù sao cũng phải rụt rè một tí, dù sao cũng phải băn khoăn một tí. Nhưng mà hôm nay khi anh thấy que thử thai trong thùng rác, rồi đi ra ngoài đợi rất lâu thì rốt cuộc bắt đầu mờ mịt, bắt đầu hoảng loạn.

Có lẽ anh đã quá tự phụ rồi? Anh cho rằng tất cả mọi người không thể thiếu anh, nhưng Bạch Lộ thật sự không đưa anh vào trong cuộc đời cô.

Cô có con của anh, nhưng một chữ cũng chưa nhắc tới, thậm chí ngay cả khi anh hỏi, cũng chỉ tỏ vẻ hoảng loạn.

Trong đêm khuya vắng vẻ, trái tim anh phập phồng lên xuống như lá cây trong gió ngoài cửa sổ, đều không thể nào bình tĩnh lại trong chốc lát.

***

Mấy ngày kế tiếp đã tới cuối tháng, kế toán viên như Bạch Lộ lại chào đón những ngày bận nhất mỗi tháng, quả thực bận đến sứt đầu mẻ trán, không có cách nào tĩnh tâm để suy xét lại bản thân và đứa bé trong bụng.

Cô nghĩ, chờ đã, xem xem mình và Ninh Hạo Thần sống cùng nhau có khoảng cách gì không thể vượt qua không, nếu như thực sự không có, vậy cô có thể thử nói cho anh biết tin tức này, sau đó… Sau đó cô cũng không biết nữa.

Cô mơ hồ có dự cảm mình sắp cho anh một ngạc nhiên, hay là thật ra trong lòng cô cũng vui sướng.

Nhưng Ninh Hạo Thần đợi năm ngày rốt cục khó có thể kiềm chế tâm trạng lên lên xuống xuống này rồi, vào một buổi sáng sớm, anh kéo tay Bạch Lộ đang muốn sửa sang lại áo rồi hỏi cô lần nữa: “Trước kia vẫn cầu hôn em, hiện tại em suy nghĩ xong chưa?”

Bạch Lộ vội vã đi công ty, nói mà không quay đầu lại: “Vài ngày nữa rồi nói.”

Cách lần đầu anh cầu hôn đã qua hơn một tháng rồi, anh đợi hơn một tháng, mà Bạch Lộ đã nói với anh, đợi vài ngày nữa. Anh không biết cái gọi là vài ngày rốt cuộc là bao lâu, là đợi thêm một tháng nữa, hay một năm hai năm, hay cả đời đều không đợi được.

Anh thấp giọng nói: “Bạch Lộ, chúng ta cần nói chuyện.”

“Có gì về rồi nói, em vội đi làm!”

Cô vội vã bận bịu khiến anh cảm thấy cô vẫn luôn trốn tránh, anh cho cô áp lực lớn cỡ nào, cô đã không muốn đối mặt.

Ninh Hạo Thần nhẹ buông tay, nhìn cô xách túi ra cửa, bởi vì mấy ngày nay cô đi sớm cho nên tự lái xe đi làm.

Cánh cửa khép lại rồi, anh nhìn chung quanh một vòng thì phát hiện căn nhà này đã tràn ngập hơi thở của anh.

Sách của anh đã chiếm lấy giá sách của cô, quần áo của anh chiếm lấy tủ quần áo của cô, bàn chải đánh răng, khăn mặt của anh đều nằm trên ngăn tủ trong phòng tắm, mà mùi vị trên người anh giống hệt cô, ngay cả mùi xà phòng vương lại trên quần áo cũng giống nhau như đúc.

Anh dung nhập vào cuộc sống của cô, nhưng dường như vẫn chưa thể dung nhập vào lòng cô.

Ninh Hạo Thần nhíu mày, bỗng trào dâng cảm giác thất bại.

***

Đêm nay sau khi Bạch Lộ về, Ninh Hạo Thần không ở nhà, cô tưởng anh tăng ca, vì vậy không lưu ý lắm như mọi khi.

Nhưng mà mãi cho đến trước khi ngủ, Ninh Hạo Thần vẫn chưa trở về.

Rốt cuộc cô không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh: “Anh ở đâu thế?”

Giọng Ninh Hạo Thần ở đầu bên kia vang lên trong yên lặng: “Ở nhà.”

“… Nhà anh?”

“Ừ.”

Bạch Lộ dừng một chút: “Sao không đến?”

Ninh Hạo Thần không nói chuyện.

Dần dần, Bạch Lộ nhận thấy được không đúng chỗ nào, trong lòng thắt lại, rốt cục hỏi một câu: “Ninh Hạo Thần?”

“Ừ.” Vẫn là một từ giản đơn kia.

“Anh làm sao vậy?” Cô hơi bất an: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Ninh Hạo Thần nói chậm rãi: “Anh thích một người, muốn ở bên cô ấy, không riêng gì trong thời gian ngắn, mà là cả đời. Anh tốt với cô ấy, tuy rằng phương thức hơi vị kỷ, việc đã làm cũng không nhiều, bởi vì tính cách cá nhân, thỉnh thoảng có vẻ mạnh mẽ, nhưng anh cho rằng cô ấy có thể cảm nhận được tấm lòng của anh.”

“…” Bạch Lộ hô hấp ngưng lại.

“Anh cầu hôn cô ấy, lúc đầu cô ấy tưởng anh đùa giỡn, về sau rốt cục ý thức được anh đang nghiêm túc nhưng cô ấy chưa đón nhận anh. Anh cứ nghĩ rằng đó chẳng qua là do tính thận trọng của phụ nữ, sớm muộn cô ấy cũng sẽ đón nhận anh, thế nhưng về sau, anh phát hiện ra rằng anh đã quá tự tin.”

“Ninh Hạo Thần…”

“Bạch Lộ, nghe anh nói hết đã.” Ninh Hạo Thần rất bình tĩnh, như đang trần thuật một quyết định đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ: “Em sống trong một gia đình không hoàn chỉnh, từ nhỏ đã chịu sự xem nhẹ của cha mẹ, hiện tại bởi vì vẫn độc thân mà bị bọn họ cằn nhằn. Em đã quen cuộc sống một mình, đã quen trải một con đường lớn ổn định an toàn cho bản thân, em không muốn mạo hiểm, không muốn nếm thử thách thức ngoài dự tính, bởi vì thách thức đó rất có thể khiến em bị thương. Em cảm thấy cuộc đời mình nên bình tĩnh trôi qua, không gợn sóng không sợ hãi, an ổn vui vẻ, giống như cậu bé tóc đỏ (*), dù cho cuộc sống như thế không hề theo ý mình.”

[(*) nhân vật chính trong Poil de carotte]

“Ở bên anh, em cảm nhận thấy cái gì là kích thích, cái gì là kinh ngạc vui mừng, thế nhưng em không định thay đổi dự tính ban đầu vì sự xuất hiện của anh. Em vẫn lựa chọn hôn nhân vững chắc nhất, cuộc đời vững chắc nhất, nói cách khác, thật ra ngay từ đầu ngay trong tiềm thức ngay lúc tự nhủ của em, anh chỉ là một người qua đường đi ngang qua cuộc đời em, cuối cùng sẽ phải ra đi.”

Bạch Lộ cầm chặt di động, ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô muốn nói không phải, không phải như thế, thế nhưng kết quả là không thốt ra được lời nào.

Không phải như thế sao? Thực sự không phải như lời anh nói sao?

Ninh Hạo Thần còn hỏi cô: “Bạch Lộ, em coi anh trở thành cái gì rồi?”

Trở thành cái gì? Bạn trai? Bạn giường? Bạn tốt giải tỏa cô đơn? Hay là đối tác chia sẻ tâm sự thuận tiện giải quyết nhu cầu sinh lý?

Cuối cùng, Ninh Hạo Thần mới thản nhiên nói: “Anh cảm thấy chúng ta cần tạm thời xa nhau một thời gian, để hai bên suy nghĩ kỹ lại, để tránh tình trạng anh ép em chặt chẽ quá, em sẽ ghét anh.”

Bạch Lộ cứ ngồi ngơ ngác trên giường, nghe quyết định đơn phương của anh, trái tim dần dần trĩu nặng.

Tạm thời xa nhau.

Suy nghĩ kỹ lại.

Ghét anh.

Mỗi câu mỗi chữ đều như con dao nhỏ đâm vào ngực, những lời này chẳng phải là những lời hay được nói khi chia tay trong phim truyền hình cô thích xem sao?

Đêm rất yên tĩnh, rốt cục, gió đêm được âm thanh của anh đưa vào tai: “Bạch Lộ, ngủ ngon.”

Tút tút — lần đầu tiên, lần đầu tiên anh cúp máy trước trong cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đây căn bản không phải tác phong của anh, ngày xưa lần nào anh cũng sẽ chờ cô cúp máy trước, nhưng từ giây phút anh đưa ra quyết định này, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Bạch Lộ mịt mờ rồi.

Cô vuốt cái bụng bằng phẳng, ngơ ngác mà cảm nhận sinh mệnh thật ra không hề có cảm giác tồn tại kia, bỗng cảm thấy rất lạnh, gian nhà rất trống trải, một người ở thì cô đơn đến đáng sợ.

Có lẽ anh nói đúng, cô chính là không chịu cô đơn, chính là ham cái tốt anh trao cho, chính là ích kỷ mà lại ở bên cạnh anh như thế với hy vọng xa vời đi yêu đương một người tốt mà không cần đáp lại, sau đó sẽ tàn nhẫn vứt bỏ anh.

Thế nhưng hôm nay anh tự nguyện rời đi, vì sao cô lại bắt đầu khó chịu rồi?

Đối với cả hai người, đêm nay là một đêm không ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui