“Hoàn thành rồi!”
Thiên Ân vui sướng vỗ tay ầm ĩ ở trong bếp đánh động đến Nam Phong đang nằm dài trên ghế để xem ti vi. Hắn đứng dậy, chầm chậm bước vào bếp để nhìn thành quả nghiên cứu trong rất nhiều ngày và cũng là công sức làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ của Thiên Ân - bánh sinh nhật. Chiếc bánh một tầng được phủ lớp kem những họa tiết bên trên vô cùng đáng yêu đủ các loại màu sắc cùng với hoa quả, trông rất ngon miệng. Chỉ có điều dòng chữ ghi trên đó lại làm Nam Phong cảm thấy trong lòng có một tư vị khó nhận biết. Hắn nhìn dòng chữ đó mà mỉm cười tự giễu chính bản thân mình.
“Cuối cùng thì cũng có một chiếc bánh sinh nhật hoàn hảo cho anh Ngôn, chắc chắn là anh ấy sẽ rất thích!” Thiên Ân tự nói tự vỗ tay, sau đó quay ra nhìn Nam Phong: “Cậu thấy nó thế nào?”
“Ừ, đẹp lắm...” Hắn nói nhỏ.
“Haha... tôi biết mà. Đúng rồi, phải cất nó vào tủ lạnh ngay. Tí nữa tôi sẽ nấu cơm.” Cô bọc chiếc bánh trong hộp riêng rồi cất nó vào tủ lạnh, sau đó lại tất bật quấn tạp dề để nấu cơm.
Nam Phong chậm rãi mở tủ lạnh định lấy nước uống, nhưng ánh mắt vừa chạm phải chiếc bánh bên trong thì cánh tay của hắn cứng đơ lại, không có hành động tiếp theo.
Tại sao chiếc bánh đó lại khiến hắn khó chịu như vậy? Còn cái cảm giác này là gì? Ghen tị sao? Đâu phải! Ngày mai hắn cũng sẽ nhận được rất nhiều quà sinh nhật từ những đứa con gái thích hắn hoặc từ mấy thằng bạn thân. Năm nào cũng như vậy...
Nhưng nếu không phải ghen tị, thì là cái gì?
.....................
Bữa tối.
Trên bàn ăn, một người thì cười tươi như hoa, một người thì có khuôn mặt vô cùng u ám. Món chả mà hắn thích ăn nhất bày trước mặt nhưng lại chẳng gợi chút khẩu vị nào cho hắn.
“Ừm... tôi đã tìm được căn nhà khác, chiều mai tôi sẽ chuyển đi...”
Thiên Ân động tác có ngừng lại một chút, sau đó nở nụ cười, nói: “Bây giờ cậu mới tìm được sao?”
“Cậu mong tôi đi lắm sao.” Hắn cười. Thực ra thì hắn chưa tìm được.
“Ừm... chẳng lẽ tôi phải ở chung mãi với cậu?” Thiên Ân cúi đầu cố gắng tập trung vào ăn uống.
“Nếu như...” Hắn thì thầm.
“Hả? Cậu vừa nói cái gì thế?” Thiên Ân ngẩng đầu, nhìn lên biểu cảm khó hiểu của hắn: “Cậu... bị sao thế? Đau ở đâu à?”
“Không.”
Hắn chỉ ăn hết một bát cơm, sau đó đi tìm quần áo để đi tắm.
Thiên Ân muốn nhắc nhở hắn rửa bát, nhưng nhìn cái đống bừa bộn trong bếp do cô làm bánh cả buổi chiều mà ra thì cô quyết định im lặng.
11h đêm, hai người vẫn mỗi người ngồi một góc trên sô pha để xem ti vi. Thiên Ân tay ôm gối co chân ngồi trên ghế, hai mắt nhập nhèm (-_-) nhưng vẫn cứ ngồi lơ ma lơ mơ nhìn về phía trước. Nam Phong đã định đi ngủ từ lâu nhưng thấy cô chưa đi ngủ nên hắn vẫn cố giữ tỉnh táo để ngồi cùng, tay hắn cầm điều khiển bấm chuyển kênh liên tục (-_-)
Bíp... “Em ở đầu sông, anh cuối sông...”
Bíp... “Doofenshmirtz Evil Incorporatedddd...”
Bíp... “Hai nghi can sát hại chủ tiệm vàng...”
Bíp... “Lâm Chí Dĩnh, trong vai Đoàn Dự...”
Bíp... “À hú............”
Bíp... “Tỉnh abc đã chuẩn bị cho tết thiếu nhi ngày mai rất...”
Bíp... “Trà trà trà trà > >...”
Bíp... “Bản tin cuối ngày.”
Chợt.
TÈN TEN! TÈN TEN TEN TÈN! TÉN TEN TEN TEN TEN TÈN TÈN TÈN TÈN!
Đôi mắt ngơ ngẩn của 2 người chợt mở lớn khi nghe tiếng nhạc báo thức quen thuộc. Thiên Ân cầm điện thoại, tắt báo thức sau đó mở phần soạn thảo tin nhắn. Ánh mắt cô hoàn toàn tỉnh táo, động tác bấm máy điện thoại nhanh như chớp.
Nam Phong ngạc nhiên một chút rồi cũng hiểu ra việc cô đang làm: nhắn tin chúc mừng sinh nhật vào phút đầu tiên trong ngày.
“Chúc mừng sinh nhật, anh Ngôn...” Thiên Ân lẩm bẩm.
Nam Phong có cảm giác bụng của mình như đang bị thứ gì đó quặn thắt lại.
Trời, càng về đêm. Hắn, càng không thể nào ngủ nổi.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Hắn ngồi tựa lưng vào đầu giường, hai tay khoanh lại trước ngực, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
“Này, cậu thực sự chắc chắn rằng muốn mặc cái đó sao?”
“Vấn đề gì?” Dường như cô không mấy để ý câu hỏi của hắn.
Thiên Ân trước giờ vẫn là một cô gái cá tính, năng động. Thứ cô mặc không là áo thì cũng là quần chứ chưa bao giờ là váy, trừ váy đồng phục ra. Khoan đã, lần trước cô có bắt hắn mặc váy để đi gặp Doanh Ngôn, nhưng lúc đó hắn đã không đồng ý, có nghĩa là cô có một chiếc. Còn cái lần này? Rốt cuộc cô ấy kiếm đâu ra chiếc váy này? Hay là... cô đã lên ý định mặc nó từ rất lâu? Ừ thì, Thiên Ân mặc cũng... gọi là đẹp đi. Nhưng sao hắn thấy thật chướng mắt. Nếu một ngày nào đó cô mặc nó để đi chơi cùng hắn thì sao nhỉ?
Hắn cứ ngồi chống cằm suy nghĩ lung tung mà không để ý Thiên Ân đã chuẩn bị hoàn tất. Mái tóc mọi ngày buộc lệch hôm nay được xõa dài ngang lưng, trên người mặc một chiếc váy màu xanh lam dài ngang đầu gối, chân xỏ đôi guốc trắng cao 5cm và khuôn mặt chỉ được tô điểm bằng một nụ cười tươi rói.
“Mình xinh vãi hihi.” Thiên Ân nói.
Hiện tại hắn chẳng muốn cà khịa cô như bình thường nữa.
Cảm giác hiện tại của hắn chỉ có tủi thân và tủi thân.
Tủi thân, cảm giác lạ lẫm chưa từng xuất hiện ở một thằng như hắn.
Còn Thiên Ân thì vui không thể tả. Sau nhiều năm như vậy cô lại có thể gặp lại anh Ngôn, trong hình dạng của chính mình. Lại còn lần đầu được tự tay làm bánh sinh nhật cho anh nữa. Chẳng lẽ lại không vui? Cô chỉ mong nhanh nhanh đến giờ hẹn thôi.
“Này, hình như hôm qua cậu nói sẽ chuyển nhà? Sao chưa có động tĩnh gì thế?” Thiên Ân chợt hỏi.
Nhắc đến chuyện này, hắn lại có cảm giác muốn đâm đầu vào tường. Hôm qua chỉ là nhất thời tâm trạng khó hiểu buột miệng nói ra một câu, không nghĩ đến hậu quả. Giờ thì hay rồi.
“Cậu cứ đi đi. Lát nữa tôi sẽ chuyển. Yên tâm là lúc cậu về sẽ không phải thấy mặt tôi.” Lại là câu nói nhất thời giận dỗi. Nhưng rồi sao? Hắn đâu thể ở đây mãi được?
“Vậy à...” Cô hơi ngập ngừng một chút, muốn nói với hắn cậu tạm biệt đàng hoàng, nhưng không hiểu sao lời nói khi ra đến miệng lại thành: “Đừng để quên thứ gì nhé.”
“Không cần cậu nhắc!” Nam Phong gắt gỏng, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế, bắt đầu vào phòng trong sắp xếp quần áo.
Hắn sẽ đi! Hắn chắc chắn sẽ đi!! Ai thèm ở lại nhà cô chứ!!!
Đang nhét tất cả quần áo vào túi một cách bực tức thì hắn nghe tiếng cô nói từ phòng ngoài vọng vào:
“Tôi đi đây, nhớ đóng cửa cẩn thận.”
Sau đó là tiếng cửa đóng.
Bàn tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt nhìn vào vô định.
Hiện tại... hắn... muốn gì?
Điện thoại trong túi chợt rung lên, là bác quản gia của nhà hắn. Nam Phong day day trán một chút rồi bắt máy:
“Alô?”
“Cậu chủ, có rất nhiều quà sinh nhật được gửi đến vào hôm nay, cậu muốn trở về nhà xem qua chứ?”
“Không cần đâu, bác cứ để tạm chúng trong phòng của cháu là được.”
“Nhưng có một số món quà mà mấy cô gái đích thân nhắn là phải mở ra ngay... Qua kiểm tra thì hình như đó là thức ăn. Cậu sẽ về sớm chứ?”
“Đồ ăn sao? Thôi thì bác nói mấy cô giúp việc kiểm tra thử xem cái nào là thức ăn rồi đem xử lí riêng hết hộ cháu. Bác biết cháu kén ăn mà.”
“Được, cậu chủ.”
“Vâng.”
Nam Phong vừa tắt máy đã có cuộc gọi khác tới, lần này là Đỗ Huy.
“Ê, rốt cuộc là cậu đang sống ở cái xó nào vậy, đọc địa chỉ cho tôi mau! Năm nay không muốn nhận quà sinh nhật của bọn này hả? Hay là...”
“Này này, các cậu còn nhớ đã tặng tôi cái gì suốt mấy năm qua chứ?” Nam Phong cắt lời Đỗ Huy, hỏi.
“Ừm... năm trước là mèo Hello Kitty, năm trước nữa là Teddy, năm trước nữa là Doraemon, năm trước nữa là Spider man nhồi bông...” Đỗ Huy bấm ngón tay đếm đếm.
“Dừng dừng! Đừng nói là năm nay các cậu định tặng tôi Thuỷ thủ mặt trăng nhồi bông đấy nhé?”
“Tất nhiên là không rồi!” Đỗ Huy chối phắt.
“Vậy?”
“Bí mật.”
“Có phải thú nhồi bông không?”
“Phải.”
“Tôi không cần quà!”
Nam Phong tắt máy ngay lập tức, sau đó gọi điện cho Kỳ Dương: “Dương, lát nữa tôi sang nhà cậu trú tạm mấy hôm. Chuẩn bị đón tiếp đi!”
“Hả, gì?” Kỳ Dương chưa kịp nói tiếp đã thấy Nam Phong cúp máy. Hắn khó hiểu quay ra nhìn Đỗ Huy và Trần Huy ngồi cạnh.
Đỗ Huy chợt nói: “Kỳ Dương, chẳng lẽ hắn muốn ‘cậu’ làm quà sinh nhật?”
“Tôi? Cái gì?” Kỳ Dương nhíu mày.
“Cơ thể của cậu...” Đỗ Huy nói bằng chất giọng kể truyện ma.
Kỳ Dương co chân đạp Đỗ Huy một cái rõ đau: “Chán sống rồi hả!!!”