-Ánh Nhật em có chuyện gì sao ? – cô chủ nhiệm hỏi
- Dạ , không có gì ạ ! – Ánh Nhật ngồi xuống
- Gây sự chú ý ! – Khả Ngân nói
Ánh Nhật e thẹn cúi đầu xuống , Ánh Nguyệt siết chặt nắm đấm trên tay chú tâm vào văn bản trên laptop . Cô chủ nhiệm mỉm cười với Nguyên Khôi nói :
-Ok ! Em tìm chỗ ngồi đi !
- Dạ ngồi cạnh bạn ấy ! – Nguyên Khôi chỉ tay về hướng Ánh Nhật
- Sao ? – Minh Khang ngước nhìn
- Chào cậu , cậu là Vương thiếu gia sao ? Gia đình tôi và cậu kết giao nhiều năm chả lẽ chỉ có một chỗ ngồi cậu không nhường tôi sao ? – Nguyên Khôi nhếch môi
- Tất nhiên là được ! – Minh Khang chuyển chỗ ngồi kế cậu bạn phía dưới lớp
Nguyên Khôi ngồi vào chỗ quay qua liền thấy ánh mắt rực lửa của Ánh Nhật , khẽ cười :
-Sao anh biết nói mà không nói cho tôi nghe ? – Ánh Nhật nói
- Tôi có bảo là tôi bị câm à !
- Anh là đồ đáng ghét ! – Ánh Nhật đạp vào chân cậu một cái rõ đau
- A !!
Nguyên Khôi rụt chân lại , Ánh Nhật khẽ cười . Bên cạnh , Tuấn Kiệt im lặng tay siết lại , còn Minh Khang nhìn cô u sầu .
RA CHƠI ----
-Chị ! – Ánh Nguyệt chạy tới
- Ánh Nguyệt , đi thôi! – Ánh Nhật mỉm cười nắm tay cô
- Đi đâu ? – Tuấn Kiệt kéo tay cô lại
- Dạ …. Em xuống căn tin mua đồ ăn cho cậu ! – Ánh Nhật nhìn
- Tuấn Kiệt , mình đi thôi ! – Khả Ngân kéo cậu đi
Bàn tay vụt ra , cảm giác hụt hẫng tràn về nơi trái tim cô nhưng sau đó một cảm giác khác lại hiện ra. Nguyên Khôi nắm lấy tay cô kéo đi xuống căn tin với bao ánh mắt nhìn . Chọn một bàn phía trên Tuấn Kiệt gần cửa sổ , Nguyên Khôi mỉm cười đi lấy thức ăn cho cô .
-Cô ăn đi !
- Tôi chả có hứng để ăn nữa ! – Ánh Nhật nói nhỏ
- Chị …đừng như thế ! – Ánh Nguyệt nói
- Đây là…! – Nguyên Khôi nhìn
- Em gái song sinh của Ánh Nhật , tôi là Trần Ngọc Ánh Nguyệt , hân hạnh được làm quen với anh ! – Ánh Nguyệt đưa tay ra
- Tôi cũng vậy ! – Nguyên Khôi mỉm cười
- Được rồi , buông ra đi ! – Tuấn Tú khó chịu kéo tay Ánh Nguyệt lại
- Còn cậu , chắc là phó giám đốc công ty S&A … Hoàng Tuấn Tú ! – Nguyên Khôi đưa tay ra
- Đúng vậy , còn cậu là Thái tử của nước Anh , người sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình Stani ! – Tuấn Tú nói tay bắt tay Nguyên Khôi
- Cậu có vẻ quan tâm tôi quá nhỉ ?
- Không , là do anh quá nổi tiếng thôi !
- Được rồi ! Tối nay nhà tôi có tổ chức party , tôi đã mời mọi người trong lớp , 3 người cũng đi nhé !
- Tối nay cũng rảnh , ok ! – Ánh Nguyệt nói
- Ừm !
Tối đến , ngôi biệt thự theo phong cách phương Tây đối diện nhà họ Hoàng vô cùng sôi động và náo nhiệt hẳn lên . Ánh Nhật thật dễ thương trông chiếc váy xòe cúp ngực màu trắng , Ánh Nguyệt thì quyến rũ trông bộ váy bó sát người màu đỏ , Khả Ngân thì vô cùng gợi cảm với chiếc váy xẻ lưng màu đen , đặc biệt là 2 vị thiếu gia của tập đoàn S&A thật lịch lãm và điển trai trông bộ vest đen huyền . Cả 5 người đến dự tiệc , đến trước thì :
-Xin chào ! – Nguyên Khôi trông bộ vest trắng tôn lên vẻ bạch mã hoàng tử của cậu
- Chào ! – Ánh Nhật mỉm cười
- Thì ra chủ ngôi nhà hắc ám này là anh ! – Ánh Nguyệt nói
- Hắc ám sao ?
- Thôi , bộ mọi người định ở đây nói chuyện à ! – Tuấn Tú nói
- À , mời mọi người vào ! – Nguyên Khôi nắm lấy tay Ánh Nhật
Tuấn Kiệt nhìn cô lạnh lùng chả nói gì mà lướt qua .Ánh Nhật đưa tay lên ngực , tim cô đau quá .
-Đi thôi ! – Nguyên Khôi gọi
- À..ừm ! – Ánh Nhật đi vào cùng cậu
Không khí vui nhộn hẳn lên , tất cả học sinh ở lớp , trong trường đều ở đây . Nguyên Khôi mỉm cười kéo tay cô lên sân khấu .
-Hello everybody !
Tất cả mọi người quay lên nhìn .
-Tôi xin được giới thiệu , đây là người vợ tương lai của tôi ! Ánh Nhật !
- Anh đang nói gì vậy ? – Ánh Nhật la
- Em đừng ngại nữa ! Chúng ta công khai đi ! – Nguyên Khôi mỉm cười
- Công khai gì chứ ? Anh điên à , buông ra !
- Vậy em đừng trách !
Nguyên Khôi kéo cô sát lại trao cho cô nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng , Ánh Nhật dùng sức đẩy anh ra nhưng chả được thì < Bốp > một tiếng động vang lên , tất cả mọi người hoảng hốt .
-Đừng chạm vào cô ấy ! – Tuấn Kiệt kéo cô về lòng mình
- Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới , hôn nhau bộ làm cậu khó xử à ! – Nguyên Khôi quẹt máu ở khóe miệng nói
- Đi về ! – Tuấn Kiệt kéo cô
- Không được , cô ấy phải ở lại đây !
- Đi !
- Hoàng Tuấn Kiệt , nếu cậu dám dẫn cô ấy ra khỏi nơi này nhất định tôi không tha cho cậu !
Nguyên Khôi nói to dõng dạc , Ánh Nguyệt nhìn vào Tuấn Kiệt đang im lặng . Khả Ngân lo lắng nhìn cậu :
-Tôi…em đồng ý … Nguyên Khôi .. em đồng ý làm vợ chưa cưới của anh , em hơi mệt em về trước ! – Ánh Nhật nói lí nhí
- Nếu vợ yêu của anh đã nói vậy thì em cứ việc về nghỉ ngơi đi ! – Nguyên Khôi mỉm cười
Tuấn Kiệt kéo cô về nhà ngay lập tức kéo cô lên phòng . Đẩy cô ngã vào tường thật mạnh , cậu nhìn cô với ánh mắt tức giận :
-Cậu làm trò gì vậy ? – Ánh Nhật la
- Tại sao em lại chấp nhận ?
- Cậu không cần biết , cậu say rồi ! Em về phòng đây ! – Ánh Nhật xô cậu ra
- Nếu mày không nói thì đừng hòng bước ra khỏi đây !
- Cậu …. !
Ánh Nhật nhìn vào cậu với ánh mắt hận thù , đau đớn . Tay siết chặt thành nấm đấm , nói :
-Cậu muốn nghe chứ gì .. được .. tôi đồng ý làm vợ của Nguyên Khôi vì gia đình cậu ấy thế lực hơn nhà cậu , giàu có hơn nhà cậu , nếu tôi là thái tử phi của cậu ấy thì gia đình cậu sẽ không còn là gì đối với tôi nữa , cậu hiểu chưa ?
- < CHÁT > Mày biến đi !
Tuấn Kiệt la , Ánh Nhật đưa tay ôm mặt chạy về phòng của mình , nước mắt cô cứ rơi mãi lòng cô đau đớn vô cùng , Tuấn Kiệt trên phòng nhìn vào bàn tay cậu , bàn tay này đã tát cô sao ? bàn tay này đã làm cô tổn thương sao ? Sao cậu có thể đối xử tệ với cô như vậy chứ ?