Một buổi sáng qua đi, lúc Hồng Chính Thân rảnh rỗi nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ trưa. Điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của người anh không hiểu tại sao lại gọi tới.
Hồng Chính Thân tiễn đi một đám sếp lớn sếp nhỏ, một mình ở lại trong phòng hội nghị trống trải, dần dần phát ngốc đến xuất thần.
Nỗi khổ não hiện tại của anh sợ rằng không phải người bình thường có thể thể chịu được. Chỉ cần nghĩ đến người tên Trương Thần Phong này, đầu óc lại trở nên hỗn loạn. Lẽ ra chỉ nên cùng hắn làm bạn bè bình thường, thế nhưng cuối cùng lại tung hê hết, không những không một bước dứt khoát ra đi, lại còn vô lại kéo người ta xuống nước. Bây giờ thì hay rồi, thật tốt quá! Ngày ngày dây dưa, không biết làm sao dứt ra được.
Đã khiến người thân đau đầu, còn muốn làm ra bộ dạng không sao cả.
Gần như liều chết khi để cho người nhà biết rõ mọi chuyện, còn muốn giả vờ bình an vô sự.
Quan hệ với Trương Thần Phong, khó nghe mà nói, chính là bạn tình. Hồng Chính Thân cho tới bây giờ cũng không hề chờ mong đối phương sẽ cho anh cái gọi là tình cảm đáp lại, mà có cho thật, anh cũng không dám nhận, càng khó đoán được sau này sẽ tiếp tục thế nào.
Đã nhiều năm qua, gần như biết rõ mình không phải thể loại sẽ nói chuyện yêu đương với người khác nữa. Nhưng lần này đối tượng lại là Trương Thần Phong, khiến anh cảm thấy rất khổ sở.
Cho dù không hiểu phải đến mức như thế nào mới gọi là yêu, nhưng cũng không thể ngu xuẩn lãng phí tình cảm của mình được, nếu không sớm phát hiện ra, để lâu dần, lừa mình dối người quá nhiều chuyện, bản thân cũng sẽ không vui vẻ.
Hồng Chính Thân đối với tình trạng này âm thầm hạ quyết tâm, anh ấn điện thoại bấm dãy số gọi lại: "Tìm tôi?"
Trương Thần Phong cũng nghe được giọng nói cho có lệ, chẳng qua hắn đã có chút quen với thái độ lúc nóng lúc lạnh của đối phương: "Tôi đang dưới lầu công ty của anh, anh xuống đây đi."
Hồng Chính Thân có chút kinh ngạc, đành phải đi ra khỏi hội trường hướng về phía thang máy: "Có chuyện gì?"
"Anh có cần phải hỏi tôi như thế không? Không có việc gì thì không thể tới tìm anh?"
..........
Năm phút sau, Hồng Chính Thân theo thông báo trong điện thoại, ra đến bậc thang ngoài sảnh tòa nhà, dễ dàng nhận ra Trương Thần Phong luôn luôn là trung tâm của sự chú ý.
Trương Thần Phong vừa quay đầu, nhìn thấy đường nét rõ ràng anh khí bức người của Hồng Chính Thân, tim không tránh khỏi tự nhiên nhảy lên vài nhịp, Hắn thu đôi chân dài từ bậc thang đứng lên, sau đó nhìn theo ánh mắt hồ nghi của Hồng Chính Thân quẳng đến con chiến mã chói mắt dưới sân thì dừng lại: Vành thép đúc vững chắc sáng bóng, khung xe mắt cáo mang phong cách hoang dã, phóng khoáng, toàn bộ là màu đen còn có họa tiết hỏa diễm.
Trương Thần Phong cười khổ một cái, giới thiệu tọa kỵ mới: "Xe thể thao hai bánh Aprilia cũ, tính năng cũng không tệ. Tôi mới tân trang lại một lượt, có muốn đi thử không?"
Hôm nay Trương Thần Phong mặc trang phục sáng màu, áo khoác dài, quần jean cùng một đôi giày cao cổ tương xứng, mạnh mẽ phóng khoáng, thật là thu hút đến nỗi người qua đường đều nhịn không được nhìn lại vài lần.
Hồng Chính Thân không muốn để thái độ thưởng thức của mình biểu hiện ra quá rõ ràng, cổ vũ cho đối phương kiêu ngạo, thế là nghĩ một đằng nói một nẻo: "Rất đẹp, nhưng tôi không ngồi ghế sau xe máy, cậu đi đón mấy em học sinh là hợp rồi."
"Ha! Biết ngay anh sẽ nói như thế." Hắn dứt khoát đem mũ bảo hiểm ném cho Hồng Chính Thân, "Tôi đây ngồi ghế sau cũng được."
Tuy rằng hình tượng ngày hôm nay của mình cùng với phong cách của chiếc xe phân khối lớn này không hợp nhau, nhưng đã là đàn ông, rất khó mà không thích thể loại chiến mã đầy tính mạo hiểm này, một đường xé gió mà đi chắc chắn sẽ cực kỳ phóng túng cùng vui sướng.
Dùng khí lực rất lớn cưỡng lại sự hấp dẫn này, Hồng Chính Thân nghe chính mình tối tăm nói: " đi giáo dục thự." Buổi chiều hai giờ rưỡi tôi còn phải đi
Trương Thần Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Còn hai cái giờ nữa, đủ."
"Vẫn là thôi đi." Hồng Chính Thân nói xong xoay người lên bậc, chuẩn bị quay lại công ty.
Lúc này cánh tay bị người phía sau vững vàng túm lại, hai người lập tức hóa đá tại chỗ.
Trương Thần Phong bình tĩnh nhìn sườn mặt anh: "Gần đây mới khai trương một nhà hàng kiểu Âu lớn, có Salad Shopska chính gốc, nguyên liệu còn có hành tây, bánh kem Missouri làm cũng rất mịn, cùng đi đi."
.....
Thế là, mười phút sau, bọn họ cùng ngồi ở ghế dài tràn ngập phong cách Địa Trung Hải trong góc. Món ăn trưa chỉ là lý do, đồ ngọt mới là chính. Hồng Chính Thân đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thần Phong không câu nệ gì ăn nhiều đồ ngọt thế này.
Trương Thần Phong cũng không để tâm sự yên lặng của hai người lúc này, thuận tay múc một thìa đầy bánh kem, nâng bàn tay đến trước mặt anh.
Biết rõ hành động này tại nơi công cộng đối với hai người đàn ông có phần quá thân mật, Trương Thần Phong lại vẫn cứ nghiêm túc một mực nâng thìa. Hồng Chính Thân cảm thấy hắn có chút ác ý, nhưng vẻ mặt của hắn lại có vẻ thẳng thắn không có nửa điểm trêu đùa, Hồng Chính Thân nhíu mày.
Rất nhanh nhìn lướt qua xung quanh, xác định không khiến cho người khác chú ý, Hồng Chính Thân mới cự nự nuốt xuống miếng bánh kem này, ai ngờ Trương Thần Phong còn giơ lên tay kia, đầu ngón tay chạm vào khóe miệng anh, nhẹ lau đi mảnh vụn socola, Hồng Chính Thân như bị điện giật lập tức rụt đầu lại.
Phản ứng kịch liệt của Hồng Chính Thân khiến Trương Thần Phong có chút ngoài ý muốn. Hắn nhướn mi -- cứ như bị người ta hắt một gáo nước lạnh vậy, không hiểu sao lại cảm thấy uể oải ảo não, chẳng qua bên ngoài vẫn tỏ ra thoải mái trêu chọc, ôm cánh tay hỏi: "Hồng Chính Thân, rốt cuộc anh thích hay là không thích tôi vậy?"
Ánh mắt Hồng Chính Thân ở nơi khuất bóng lóe lên, sau đó lại khôi phục trầm tĩnh: "Đi ra ngoài ăn cơm làm mấy loại chuyện này, không phù hợp với chúng ta."
Anh dừng lại một lúc lại nói tiếp, "Cho dù có làm qua, cũng không nhất thiết phải thích hay chán ghét đi? Tôi cho rằng... đây là nhận thức chung tối thiểu."
"Lên giường cùng đàn ông, đối với anh mà nói không tính là cái gì? Tốt lắm! Tôi nói cho anh biết, với tôi mà nói, thế mà lại cùng một gã đàn ông triệt để làm rồi đấy! Cảm giác có bao nhiêu kỳ quái anh biết không?!"
Muốn bắt đầu làm nhục anh sao, Hồng Chính Thân có chút tự giễu: "Coi trọng cậu ngoại trừ Smith, vẫn còn rất nhiều người. Tôi không có cách nào chứng minh với cậu tôi không cùng loại với bọn họ. Cậu hẳn cũng không có hứng thú muốn biết rõ. Cậu sợ rồi sao? Làm với đàn ông, phải hi sinh cái gì đến mức nhìn cậu giống như mãnh thú bị dòng nước lũ làm bất an thế?"
Hồng Chính Thân nói không sai, bao nhiêu người mơ ước có được một người vẻ ngoài xuất sắc như Trương Thần Phong bên cạnh, nhưng không có một ai dám tỏ ra "không muốn khiến tôi phải chủ động cũng đừng ỷ lại tôi" như thế cả. Hồng Chính Thân đúng là người không chịu chấp nhận hiện thực, anh ta có nguyên tắc riêng của mình.
.....
"Anh lạnh nhạt như thế tôi không quen, làm sao giờ?"
"Tôi vốn lạnh lùng như thế, cậu không quen có thể không cần quen, Trương Thần Phong ——" Hồng Chính Thân quyết định cùng hắn ngả bài, cũng là lần đầu tiên trịnh trọng gọi tên của đối phương như thế.
"Không riêng gì cậu, tôi cũng chơi không nổi. Cho dù hiện tại cậu cảm thấy mới mẻ, đến ngày mai tôi và cậu đều chán cả, việc gì phải tự làm xấu mặt? Cho nên... Tốt nhất không cần lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp đẽ làm gì, sẽ hay hơn."
Không biết vì cái gì, người đàn ông luôn luôn mang hình tượng khiến người ta cảm nhận được vẻ lãnh tĩnh cấm dục Hồng Chính Thân này, đến khi dỡ xuống vỏ mặt nạ nghiêm chỉnh, cả người từ trên xuống dưới lại có thể lan toả thứ ánh sáng tà ác gợi cảm đến thế, khiến cho Trương Thần Phong thỉnh thoảng cảm thấy không biết phải làm sao.
Hắn vốn rất thông minh lại có thời gian tiếp xúc không hề ngắn, nhưng cho dù có thể thường xuyên nhìn thấu cách nghĩ của đối phương, cũng tìm không ra từ để phản bác, đây mới là điểm chết người.
"Đơn thuần chỉ làm bạn giường, lời nói của anh trái lại rất động viên tinh thần đấy. Hồng Chính Thân --- anh thật mẹ nó so với tôi còn chơi ác hơn." Trương Thần Phong lần này cười đến bí hiểm.
"Ngày đầu tiên nhìn thấy anh, biết ngay anh là cáo già, không phải oan đi? Bất cần chỉ biết đến công việc, không cố định với một ai cả -- cho nên, anh sẽ vừa chán ghét lại vừa ước ao giống tôi – loại người sôi nổi thu hút người khác này đi? Nhưng hẳn là anh không biết rõ rồi, ở Hong Kong, tôi thực ra không hề có bạn bè."
Hồng Chính Thân có chút giật mình giương mắt nhìn Trương Thần Phong đang tâm sự với mình kia, người kia lập tức thu được phản hồi, đột nhiên có chút đắc ý: "Biết được người như tôi thực ra lại sống rất thối nát rất thất bại, có phải hay không rất đã nghiền?"
"Tôi không tin." Gương mặt Hồng Chính Thân trở nên thoải mái. A, Trương Thần Phong không lo cô đơn, đây chỉ là đang kể chuyện, không cần anh đến bình luận.
Trương Thần Phong cũng không tranh cãi nữa, dứt khoát nói luôn điểm mấu chốt, hắn cũng không muốn mọi chuyện như lọt vào sương mù, chơi không ra chơi đùa không ra đùa: "Trước khi tôi chuyển đi, chúng ta có thể làm tình nhân một thời gian được không? Anh không cảm thấy chúng ta có một số phương diện rất giống nhau sao?"
Hồng Chính Thân sửng sốt, giống như không có biện pháp tiêu hóa lời nói của đối phương, lúc đẩy đĩa ra đứng lên, gương mặt đã không còn thể hiện thái độ gì: "Đã đến giờ, tôi phải đi."
Đi cách ra được người đang ngồi vài bước lại lên giọng nói một câu, "Cậu tính tiền."
Trương Thần Phong nhìn kỹ bóng lưng của anh cho đến khi biến mất tại hàng lang, ý cười trên mặt cũng không còn. Qua rất lâu, con ngươi màu đen thâm thúy xẹt qua một tia sáng. Sau đó, Trương Thần Phong hoàn toàn yên lặng. Cho đến khi hắn hơi kéo hạ khóe miệng, mặc dù đã cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng không thành công: "Xem ra, anh thực sự mê đắm tôi".
.............
Không biết có phải do thân thể quá nóng hay không, dục vọng vo duyên vô cớ trỗi dậy. Trương Thần Phong hồi tưởng lại lúc nãy vừa mới giúp anh lau đi vụn bánh kem, đầu dây thần kinh thu lại, ham muốn chôn giấu thật sâu ở nào đó cấp tốc hành lan tràn khắp đầu óc, hắn rõ ràng cảm giác được luồng kích thích mãnh liệt từ ngón tay truyền lên vai gáy.
Nhớ tới lúc lướt qua cơ bụng rắn chắc tràn ngập tính đàn hồi cùng cái mông trắng mịn của Hồng Chính Thân, lỗ chân lông bắt đầu sôi sục mang theo kích thích khó nhịn, có chút miên man bất định, huyết dịch bên trong như đang bốc lên, khiến Trương Thần Phong rùng mình một cái.
Đây chính là ăn tủy biết vị trong truyền thuyết sao...
Hắn vội vàng cầm lấy ly cà phê uống cạn, muốn cho nhiệt độ cơ thể mát đi một chút, nhưng phát hiện những ngón tay phải cầm ly đang rung động. Năm đó tay cầm súng lục M9 tự chế cũng không hề run lấy một lần, nhưng lại vì một người đàn ông mà chấn động không ngừng.
Trương Thần Phong phải thừa nhận, bọn họ mà tiếp xúc với nhau rất dễ dàng phát lửa, gặp phải đối tượng như vậy tỷ lệ không đến một phần vạn, chuyện này thực sự cũng làm bản thân hắn có chút khó xử.
Xem ra mình quá độ trầm mê cơ thể mang theo ảo giác cực hạn đó rồi, nếu như dám chơi đến cùng bất cứ giá nào như trong quá khứ, phải chăng người nọ cũng sẽ chấp nhận?
Trương Thần Phong biết rất rõ giai đoạn câu kéo này mình có thể duy trì bao lâu, bằng vào kinh nghiệm trước đây mà phán đoán, chưa từng vượt qua hai tháng. " Hồng Chính Thân, xem ai chơi không nổi..."
Mấy ngày gần đây, Trương Thần Phong chỉ cần ở một mình một chỗ, sắc mặt lại không tránh khỏi hung ác nham hiểm, hắn thở dài, giơ tay kêu người phục vụ tính tiền.
Mà ở một nơi khác, Hồng Chính Thân đã ra khỏi nhà hàng lúc này, lòng bàn chân giống như giẫm trên vải bông, nửa khắc cũng không dám nhớ lại Trương Thần Phong trước mặt mình thổ lộ cái gì, những lời đó khiến anh hoang mang đến trái tim cũng đột nhiên ngừng lại.
Mình điên rồi, sao lại nói với hắn những lời khốn nạn như thế, lẽ nào mày bị công kích mất đến mất trí rồi, mọi thứ cấm kỵ những tưởng đã đóng băng giờ lại muốn tan ra, xây dựng nên bao nhiêu lớp phòng bị như vậy cũng trở nên không chịu nổi một kích! Cứ ngỡ không còn ai có thể động chạm đến được.
Hiện tại cũng thật vi diệu, bọn họ rõ ràng trở thành bạn giường, không còn lấy nửa điểm cứu vãn được nữa. Hồng Chính Thân ngồi vào một chiếc taxi, ngồi vào ghế sau, ngẩng đầu lên suy sụp, thật sâu nhắm mắt lại.
..................
Đêm hôm đó, hai người đều rất gian nan đi vào giấc ngủ. Trương Thần Phong thậm chí không hề vượt quá ranh giới giữa giường, đè xuống dục vọng trong đầu, tập trung tinh lực nhắc chính mình —— coi người ngủ bên cạnh mày chỉ là một người bạn đi, hôm nay đến đây chơi thôi, hắn vốn rất giỏi kiểm soát bản thân, không đến nỗi hoàn toàn không nhịn được.
Đến khi cảm thấy có thể một lần nữa bình tĩnh xem xét kỹ mối quan hệ làm cho hắn phải khốn đốn này thì Trương Thần Phong gần như khôi phục lại vẻ tự tại cùng tiêu sái.
......
Sáng tinh mơ thức dậy này là cuối tuần, vì phân tán lực chú ý, Trương Thần Phong sáu giờ đã lết đến máy chạy bộ chạy được tới 5 km, định tắm một cái nhưng phát hiện cửa phòng đã treo biển "Dám Vào Chết Chắc", đây là Hồng Giai Nhạc đặc chế, làm thêm một bước phân định rõ ràng địa bàn.
Bởi vì chạy rất nhanh, Trương Thần Phong cởi đến trên người chỉ còn bộ bó sát, áo T – shirt không tay, lộ ra vóc dáng hoàn hảo. Lúc này, cửa phòng tắm mở, Hồng Giai Nhạc đầu đội khăn đi ra, vừa nhìn thấy Trương Thần Phong ở đây, liền đem áo tắm che kín lại một chút, khẩu khí vẫn rất ghê gớm: "Này, anh dám đứng ở trước cửa rình trộm bản tiểu thư tắm là tội chết biết chưa!"
Trương Thần Phong làm bộ lơ đãng quét mắt qua bộ ngực của nàng, giả vờ xem thường trêu tức rằng: "Có cái gì dễ nhìn đâu." Kỳ thực hắn đã bắt đầu thích con người Hồng Giai Nhạc này. "Tôi chẳng qua chỉ định dùng bồn tắm lớn mà thôi."
Hồng Giai Nhạc tròn mắt: "Anh nói dối! Không thấy trước cửa treo bài tử sao? Một tên đàn ông cao lớn cần tắm cái gì, ẻo lả."
Hồng Chính Thân chỉ thích vòi sen thoải mái, cho nên phòng tắm trong phòng ngủ không lắp bồn tắm lớn, Trương Thần Phong thì lại có khuynh hướng thích hưởng thụ, thỉnh thoảng phải ở trong nước suy nghĩ, khoảng thời gian này, chính là lúc hắn cảm thấy đầu óc tỉnh táo nhất.
"Cũng tốt, dù sao thì tôi cũng ưa sạch sẽ, dùng bồn tắm lớn người khác vừa dùng qua khả năng sẽ không thoải mái."
"Trương tiên sinh a." Hồng Giai Nhạc nheo mắt, không có ý tốt tới gần hắn, "Hôm nay bữa tối anh tự mình giải quyết đi, bản tiểu thư tôi không thoải mái, khả năng này một tuần không muốn nấu ăn, chẳng qua nếu anh tôi mở lời kêu đói, có thể cho anh ấy đến ăn trong phòng tôi."
Hồng Giai Nhạc nói xong liền đắc ý trở về phòng, trước khi đóng còn ngoái đầu lại cười một cái, "Được rồi, bộ dạng chảy đầy mồ hôi bây giờ của anh cũng rất manly, chẳng qua bình hoa cũng vẫn chỉ là bình hoa, nếu vẻ ngoài mà còn rất khó coi thì cũng không biết anh tôi sẽ thích anh vì cái gì."
Cô nàng này đúng là đủ độc ác. Trương Thần Phong trên mặt vẫn mỉm cười, đồng thời hướng nàng phất tay, Hồng Giai Nhạc nhìn hắn cà lơ phất phơ không biết hối cải, bực mình dùng sức đóng sầm cửa phòng.
Trương Thần Phong lắc đầu, đành phải lùi về phòng ngủ lựa chọn vòi hoa sen, vốn tưởng rằng Hồng Chính Thân còn ngủ, kết quả đẩy cửa ra, lại nhìn thấy người nọ đã đứng trước tủ chọn đồ.
Hồng Chính Thân quyết định lấy ra một cái anh rất ít chọn là quần jean, nhàn nhã thoái mái mặc vào. Trương Thần Phong chậm rãi đến gần, nghiêng đầu dùng khuỷu tay chống lên tủ quần áo, rõ ràng thưởng thức thân hình cao lớn của đối phương cùng động tác thử trang phục ưu nhã của anh.
Ngoài miệng nhịn không được hỏi: "Định đi đâu sớm vậy?"
"Có việc." Hồng Chính Thân cũng không nhìn hắn, tự biên tự diễn thong thả lấy ra một chiếc áo sơmi khoác vào, tự cảm thấy không cần phải có nghĩa vụ báo cáo hành tung với "Khách trọ".
Trương Thần Phong đối với người trước mặt cúc áo trước ngực còn chưa cài hết, nửa kín nửa hở, đang đứng trước gương to là Hồng Chính Thân, đột nhiên động tình, dường như có một bàn tay nhỏ trong góc tim hắn khẽ cào một cái, không nói câu nào mò đến tiếp cận đầu nguồn gây ra nguyên nhân kia.
Ma xui quỷ khiến, thứ tối hôm qua bị chèn ép đi xuống cứ như thế ngóc đầu trở lại, giống như có luồng nhiệt nóng bỏng chạy qua, tranh nhau chạy tới đỉnh đầu, cũng không có dấu hiệu ngừng lại.
Trương Thần Phong cũng không biết mình bị làm sao, lẽ nào thực sự nghiện rồi?
Khi hắn còn không thèm bắt đầu tìm đáp án thì phát hiện chính mình đã chạy tới phía sau Hồng Chính Thân, cánh tay phải không tự giác ôm vai hắn, hắn đem mũi tiến đến tai Hồng Chính Thân nhẹ nhàng thổi xuống, hơi thở nóng rực bay đến hai má đối phương, khiến cho xúc giác thoáng chốc nóng lên, lúc này Hồng Chính Thân đang nhìn thẳng vào bóng hai người trong tấm kính dài, bọn họ đứng cạnh nhau tiếp xúc cực kỳ thân mật.
Nhìn từ phía sau người đàn ông này, lập thể tinh xảo giống như một kiệt tác nghệ thuật, anh có thể khiến cho những người xung quanh vì mình buồn bã thất sắc bât cứ lúc nào.
Hồng Chính Thân cảm nhận được hương vị thanh đạm của mồ hôi trên cơ thể hắn sau khi vận động, giống như có hormone kích thích vậy, khiến cho đầu óc anh nhất thời sản sinh một cỗ mê muội cường liệt.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hồng Chính Thân rất nhanh chóng trở nên lung túng, anh theo thói quen nhíu mày, bởi vì chán ghét chính mình thế này.
Bị người dắt mũi đi không phải phong cách của anh, cho dù anh thích Trương Trương Thần Phong, cũng không cho phép loại quan hệ này có đến vượt qua giới hạn trên giường.
Hồng Chính Thân không tự xưng là thánh nhân, nhưng cũng không muốn có khả năng sau này lộ ra bản tính thật lại khiến đối tượng của anh bài xích một cách nhục nhã.
Trương Thần Phong càng làm càn, Hồng Chính Thân lại càng giữ khoảng cách, anh không cho phép chính mình tiếp tục huyễn tưởng đắm chìm.
Thì ra Hồng Chính Thân này, vừa muốn có tình cảm lại vừa muốn lảng tránh.
Khi đó, Trương Thần Phong đã dần dần đem hai tay chuyển qua trước ngực Hồng Chính Thân, sau đó đem cổ áo sơmi nhẹ nhàng cởi ra, Hồng Chính Thân bắt đầu giãy dụa, Trương Thần Phong lại kéo mạnh xuống, tay phải lập tức bao vây lấy hạ thân của Hồng Chính Thân, cổ tay đảo một vòng, sau đó nắm chặt lại.
Hồng Chính Thân lúc này mới biết được đối phương muốn đến thực sự, nhất thời cũng có chút trở tay không kịp, vừa rồi thần thái còn lơ đễnh thản nhiên bây giờ đã hiện ra vài phân không kiên nhẫn cảnh cáo, anh muốn giọng nói của mình trở nên gay gắt, nghiêm túc hơn, nhưng không thành công:
"Đừng nháo, tôi nói còn có việc."
Trương Thần Phong gặm vành tai anh ép hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Để giảm bớt thời gian giằng co, Hồng Chính Thân trực tiếp đáp: "Tiễn người ra sân bay."
Trương Thần Phong vẫn tiếp tục ép sát: "Tiễn ai? Cấp trên hay là —— bạn gái?"
Hồng Chính Thân không rõ tại sao đối phương hiện tại lại muốn dây dưa vấn đề nhạy cảm này với mình, lẽ nào muốn anh chính miệng thừa nhận là đi tiễn Lâm Diệu, quan hệ giữa bọn cần phải làm thế sao? Hắn sao lại ương ngạnh đến như thế!
" Trương Thần Phong, nhanh buông ra, tôi bị muộn rồi."
"Vậy thì đến trễ là được."
Đối với Hồng Chính Thân kháng nghị ngoảnh mặt làm ngơ, Trương Thần Phong mạnh mẽ nâng cằm anh kéo lại, khống chế sau gáy, dùng sức hôn trụ lên môi anh, đầu lưỡi kiên quyết mà linh hoạt càn quấy, ôn nhu mà không mất lực độ, quét quanh khoang miệng cướp đoạt đi lý chí.
Mồ hôi trên người Trương Thần Phong thật sự rất kích thích cảm giác, lần thứ hai thân thể thân thể bị chạm phải kích nổ cuồng nhiệt đáp lại, cho đến khi Hồng Chính Thân chật vật tránh ra khoảng nửa khắc, dùng hết sức để thở dốc, đối phương đã mang một khuôn mặt bỡn cợt nhìn thẳng anh, tựa như một con ác điểu giảo hoạt.
Ngoài tư vị tiêu hồn khi bị hắn chủ động hôn, Hồng Chính Thân đột nhiên cảm thấy một trận lạnh thấu xương, anh sợ bị dục vọng khống chế đối phương và cả chính mình, loại phiền muộn đó khiến anh cảm thấy chính mình không đủ sức chống lại.
"Đừng làm bừa, hiện tại tôi không... có hứng." Giọng nói cúng nhiệt độ cơ thể của Hồng Chính Thân hỗn loạn đến lợi hại, cho dù Trương Thần Phong lúc này lại nhiệt tình như lửa, cũng không thể không nghe ra trong giọng nói của anh ý nghiêm túc kháng cự.
Trương Thần Phong cũng tỉnh táo lại, híp dài mắt, có chút đề phòng hiểu ra: "Hồng Chính Thân, anh có phải... nghĩ muốn làm tôi?"
Hồng Chính Thân đột nhiên cười, có chút cay đắng, nhưng cực kỳ nghiêm túc: "Đúng vậy, tôi không quen toàn bị cậu làm."
Trương Thần Phong nhẹ nhàng mà chậm rãi hỏi: "Anh nghĩ tôi thế nào?"
Hồng Chính Thân bắt đầu nôn nóng: "Tôi trễ rồi, đừng nói bậy nữa, bỏ ra!"
"Nếu hiện tại trao đổi một hồi thành ý cùng màn dạo đầu tiêu chuẩn, anh sẽ không cần phải tỏ ra như thế coi như không sao cả chứ?"
Trương Thần Phong một bên nói bên kia đầu lưỡi đã với vào cổ anh, lướt qua lồng ngực rắn chắc, đi xuống cơ bụng, cuối cùng nửa quỳ trước mặt Hồng Chính Thân, sau đó có chút tà ác kéo ra khóa quần lúc nãy vừa mới cài, ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt sâu thẳm mà trầm tĩnh của Hồng Chính Thân.
"Đây là việc trước đây anh từng làm vì tôi, tôi từng nói, nếu đối tượng là anh, ta cũng không ngại thử một lần."
Hồng Chính Thân cảm thấy dây thần kinh thứ 11 đang căng đến sắp đứt ra, tâm đã kết lại thành một bó loạn xạ, lúc này vẫn phải cố gắng trấn định: "Đừng đùa, tin tôi đi, cậu sẽ không thích đâu."
Trương Thần Phong lược ý sâu xa trả lại Hồng Chính Thân một câu: "Tôi chỉ là muốn anh biết rõ, tôi tới cùng có bao nhiêu dám."
Giây phút khoảng cách giữa hai người bị kéo lại, một cỗ xung động sắc bén đánh thẳng vào Hồng Chính Thân, thân thể kịp thời đáp lại, lúc đường nhìn vững vàng khóa lại trên trán Trương Thần Phong đang kề sát mình, nửa bên gương mặt với đường nét hoàn hảo đó trở thành nhược điểm duy nhất của anh.
Hết thảy áp lực cùng khắc chế đều tại khoảnh khắc này vỡ òa, ban đầu môi cùng nơi dục vọng chỉ là một lần thăm dò tiếp xúc, đã khiến Hồng Chính Thân cảm thấy cả thế giới đều sụp xuống.
"A... Đừng như vậy, dừng lại!" Hồng Chính Thân rơi vào thế yếu, hai tay phía sau bị nắm lại, cổ tay thỉnh thoảng phát run, góc thay quần áo cũng không rộng lắm, cho nên giọng nói phát ra có vẻ khàn khàn, hiện tại góc độ cùng quang cảnh xung quanh đều bị biến đổi, tâm hồn và dục vọng đan vào nhau trong nháy mắt khiến quan hệ cùng đối phương càng trở nên càng trần trụi.
Động tác của Trương Thần Phong rõ ràng không thuần thục, thậm chí còn mang theo chút do dự, nhưng đối với người luôn thích ứng với hoàn cảnh như Hồng Chính Thân mà nói, bị người đàn ông này động chạm đã không phải một lần hai lần. Anh bắt đầu nóng nảy lần tìm kiếm thỏa mãn trên cơ thể xấu xa này, trầm mê trong đó không cách nào kềm chế.
Sự ấm áp của lòng bàn tay với vào trong quần lót, hạ thể dùng tốc độ kinh người bột phát, mang đến cỗ áp bách mê muội, đối với Trương Thần Phong mà nói, mỗi một lần nuốt gọn đều mang đến một hồi sóng gió bão bùng, trước mặt là tình sắc hỗn loạn mang vài phân nhục nhã cùng kích thích, khiến cho cả hai cuồng bạo.
Hoàn toàn không bắt được trọng điểm, thỉnh thoảng sẽ cảm giác như tự quất một trận roi, thân thể cứ như một cái nồi đầy nước đã đạt đến điểm giới hạn, vẫn không ngừng điên cuồng sôi trào, còn có một tia mê đắm đến chính mình cũng không dám nhìn thẳng vào.
Trương Thần Phong giữa một phút thanh tỉnh trong đầu cuối cùng nghĩ rằng: Đời này sợ rằng ngoài đối mặt với Hồng Chính Thân ra, không còn ai khác có thể khiến hắn như vậy, kỳ quái khó hiểu mất đi lý trí, giống như một con mãnh thú mệt mỏi đi tuần tra xhung quanh.
Hồng Chính Thân phía sau dùng sức, hai tay vừa được tự do, tâm tình thả lỏng thi ngược lại dục vọng càng trở nên mãnh liệt, anh đè lại sau gáy Trương Thần Phong, đem tay kia đan vào giữa tóc của hắn, những khát khao sâu thẳm nhất đã tuôn trào không còn giữ lại đươc, anh muốn phát tiết, muốn tiến vào sâu hơn, muốn tiết tấu vừa phải, lại càng cần âu yếm nhiều hơn nữa.
Lúc trước không ngờ sẽ có một ngày mình bị người áp dưới thân chinh phục, cũng chưa bao giờ nghĩ một người có phần đặc biệt xâm lược chính mình có thể sinh ra khoái cảm cường liệt thế này, Hồng Chính Thân nhận ra, lúc này Trương Thần Phong hoàn toàn nắm giữ anh, khiến thế mạnh kiêu hãnh không thể bị phá vỡ trước kia phản lại anh, hóa thành vũ khí công kích chính mình.
Giữa không gian chật hẹp, bị một người đàn ông triệt để nhiễu loạn đến ồ ồ thở dốc.
Cuối cùng, Hồng Chính Thân hoàn toàn không khống chế được, anh ngẩng đầu tựa lên tủ quần áo gỗ kẻ vuông, áp lực mà hỗn loạn rên rỉ: "Trương Thần Phong —— a ha... A, a!"
Ngay lúc chuẩn bị giải phóng, Hồng Chính Thân gấp rút rời ra, nhưng vẫn vương lại một phần làm ướt khóe môi Trương Thần Phong, rồi sau đó dường như đối phương so với mình càng mất nhiều hơn vài giây mới tỉnh lại, có chút ngây người cúi đầu nhìn T-shirt bị hoen ố, sau đó giơ lên mu bàn tay cứ như vậy men theo sườn mặt, nhẹ nhàng quệt nhẹ qua khóe miệng.
Bởi vì động tác cực kỳ thong thả, trong mắt Hồng Chính Thân lại trở thành mở màn tình sắc hàm ý mười phần, trên mặt cũng đỏ lên, thậm chí có chút không dám nhìn lại hắn.
"Sorry..." Nói thật, Hồng Chính Thân lúc đó cảm thấy chính mình đã xong rồi, hoàn toàn không biết nên bình luận thế nào trước mắt tình trạng thế này, vốn nghĩ muốn thản nhiên nói vài câu qua loa, nhưng thực sự căn bản làm không được.
Hồng Chính Thân biết rõ chính mình không cách nào đối với Trương Thần Phong chỉ coi đối phương là một đoạn tình càm thú vị thoáng qua, anh sợ nhất chính mình trở nên nghiêm túc, huống chi lại biết rõ chính mình đã có chút thất thường.
Trương Thần Phong nhìn thẳng vào đối phương, nhìn ra trong mắt có một phần động tình, liền đứng lên, giữa lúc hai người đang trong tư thế cực kỳ dán sát càng tiến gần mặt Hồng Chính Thân hơn, sau đó dùng một loại biểu hiện cười như không cười khóa lại đường nhìn có chút buông xuống của Hồng Chính Thân: "Anh vừa mới thỏa mãn đến mức phải gọi tên của tôi, sau này có thể cũng gọi tôi như vậy không?"
Hồng Chính Thân cảm thấy thần kinh của mình đã yếu đến mức không chịu nổi thẩm vấn, thế là mặc kệ cổ tay áo sơ mi đã có chút nhăn nhúm, phất tay ngăn Trương Thần Phong, dùng hết sức giữ giọng nói bình ổn nói ra một sự thật: "Cậu hại tôi đến muộn."
"Ha!" Trương Thần Phong thất vọng có chút chán nản tự giễu một tiếng, gương mặt nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, như là không biết chính mình vì cái gì không may gặp gỡ người đàn ông lạnh cứng như cục băng lại đối với dục vọng liều chết không nhận như thế. Với lại vừa lúc chính mình vừa quyết định làm một bước ngoặt—— cùng một người đàn ông phát triển tình cảm.
Hồng Chính Thân lùi lại hai bước, đến một bên ngăn kéo tiện tay lấy cái áo sơmi khác, mặc lại quần, mặc áo khoác vào, sau đó tránh Trương Thần Phong, nghiêng người đi ra khỏi góc thay quần áo nho nhỏ.
"Anh sợ sao?"
Trương Thần Phong từ từ tung ra một câu hỏi, hắn cũng không biết người nọ có nghe được hay không.
Hồng Chính Thân phát giác chính mình chưa bao giờ áp lực như thế này, anh xoay người trầm ổn nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm tối đen như mực của hắn, có chút hàm ý trấn an trả lời: "Cậu tốt nhất nên đi tắm rửa, tôi đi đây."
Anh chỉ là không muốn, tại giờ phút này kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bên ngoài dù có tỏ ra muốn duy trì mối quan hệ thế nào, thực chất cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng, đàn ông chẳng phải vẫn nên nông cạn như vậy mới phù hợp bản tính sao, này, vì cái gì lại muốn ngoại lệ nhỉ.
Ngồi trên ghế lái xe, mới nghĩ đến điện thoại di động nhìn qua một cái, lúc này đã có hai cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn chưa đọc.
Vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị bạn gái truy cứu trách nhiệm, ai biết đối phương lại cho anh một tin nhắn với nội dung là: "Ngoại cảnh bị hủy, chuyến phi cơ dừng bay, em đã quay về phòng làm việc, đến ngay đi."
Tin nhắn có vẻ rất gấp gáp, Hồng Chính Thân cũng không dám chậm trễ, đi thẳng đến phòng làm việc của Lâm Diệu ở quận Cửu Long.
Lâm Diệu đang mặc váy dài xẻ tà, khoác ngoài áo choàng lông dê, bị mấy người trợ lý vây ở chính giữa, không biết đang bàn bạc cái gì, nàng trước giờ vẫn thong dong ưu nhã, hôm nay chóp mũi cũng phải thấm mồ hôi, sắc mặt khẩn trương, ngẩng đầu nhìn đến bạn trai đang đi vào, lập tức giơ tay bắt chuyện.
"Hồng Chính Thân!" Cô nàng chủ động chào đón, lập tức kéo cánh tay anh một cái, "Anh rất thân thiết với Suzie Hoàng phải không?"
"Suzie phóng viên ABC?"
"Đúng vậy, em muốn mượn phòng triển lãm nghệ thuật tư nhân của cô ấy ở Na Uy, trận lũ lụt Juceland đi qua làm hỏng hết mọi thứ, lều trại đều bị hủy, chính phủ lại sợ bọn em trốn trách nhiệm, tổ trưởng tổ kịch bản đang liên tục chạy vạy khắp nơi để xin được dựng lại ngoại cảnh. Suzie gửi thông báo yêu cầu phải giao lại phòng triển lãm trước thời hạn hai tháng, em không có nhiều thời gian như vậy để trấn an các nhà đầu tư, muốn anh giúp em thương lượng một chút."
Khó có được Lâm Diệu dùng giọng điệu lo lắng thỉnh cầu, mà lại không có phần thương lượng, Hồng Chính Thân vì nghĩa đành phải đáp ứng giúp đỡ một lần: "Đưa một phần kế hoạch sách cho anh, hảo điện bưu cấp Suzie, ta làm hết sức."
Lâm Diệu kiễng đầu ngón chân hôn liền ba cái lên má Hồng Chính Thân, điệu bộ như cô bé học sinh: "Đúng là ân nhân cứu mạng."
Nhân viên thấy một màn như vậy, không khỏi che miệng cười khẽ.
Hồng Chính Thân bất đắc dĩ cười cười: "Hôm nay anh ở lại phòng làm việc cùng em để đẩy nhanh tiến độ."
"Tốt quá." Lâm Diệu cười cười xoay người trở lại trước bàn làm việc, mọi người tiếp tục lao đầu vào công việc, hoàn toàn không truy cứu chuyện thất hẹn sáng sớm của anh. Lúc này Hồng Chính Thân công lớn hơn tội, bán mạng giúp đỡ xem như là công thần nhất, các tổ nhân viên đều đối với anh rất kính nể.
................
Mà một đêm kia Hồng Chính Thân không về làm cho Trương Thần Phong rất khẩn trương, hắn đi đi lại lại vòng quanh trong phòng, cầm lấy điện thoại, nhưng dãy số bấm được một nửa, lại buông. Hắn kỳ thực đã sớm quên mất lo sợ bất an vì một người là thế nào. lần này lại không tránh khỏi.
Ngay tại lúc hắn nằm ở trên giường phát ngốc thì tiếng chuông điện thoại vang, Trương Thần Phong giật mình ngồi dậy, phi đến đầu giường lập tức cầm lấy điện thoại.
Tiếc nuối chính là, đối diện không phải người hắn chờ mong ——