Hạ Tâm Trữ hoàn toàn
không hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy. Cô đang đứng trong phòng bếp
cùng một người cô vốn nghĩ là tên khốn kiếp muốn buộc cô bán cho anh ta, cùng
nhau rửa tay xuống bếp nấu canh.
Anh hỏi cô có thể làm món Cesar salad hay không. Sau khi cô gật đầu, anh đem củ
cải, rau xà lách cùng tất cả gia vị cần thiết đưa cho cô xử lý.
"Em có bạn trai chưa?" Anh lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò
vi sóng rã đông, một bên tán gẫu hỏi cô.
Cơm trưa của bọn họ quyết định ăn thịt bò, bởi vì cô không muốn lãng phí thời
gian ra ngoài ăn trưa, muốn tốc chiến tốc thắng. Cho nên hai người đồng ý tự
mình nấu ăn sẽ nhanh hơn.
Nhưng cô vốn nghĩ anh hẳn sẽ cho ăn đại thứ đồ lạnh gì đó hoặc đồ ăn thừa linh
tin. Không nghĩ tới anh nói muốn ăn thịt bò, càng khiến cô trợn mắt cứng lưỡi
chính là, phòng bếp cùng tủ lạnh của anh, thật đúng là đầy đủ các loại thức ăn
và gia vị.
Tóm lại, toàn thân người đàn ông này là một ẩn số.
"Liên quan gì anh?" Cô trả lời.
"Em không phải muốn biết mục đích của anh sao?" Anh nhìn cô một cái.
"Mục đích của anh có liên quan gì đến chuyện tôi có bạn trai hay
chưa?"
"Nếu không quan hệ, anh vì sao muốn hỏi em?"
Bị anh hỏi lại như vậy, Hạ Tâm Trữ nhất thời không biết nói gì để chống đỡ.
Chẳng qua nói lại, cô không có bạn trai cũng không phải là bí mật gì to tát.
"Chưa có." Cô thẳng thắn nói.
"Vì sao?"
"Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh giao thiệp." Hơn nữa cô hiện tại,
cũng không thích hợp kết giao, như vậy sẽ liên lụy người khác.
"Vì sao không kết giao?"
"Anh làm gì tò mò như vậy? Cái chuyện này có quan hệ gì với mục đích của
anh?"Cô nhẫn không được trừng mắt hỏi lại anh. Cô cảm thấy người này thật
rất khó hiểu.
Mạc Thiên Hòa nhún vai, từ trong tủ lấy ra một lọ nước dùng, tay chân nhanh
nhẹn bỏ chúng nó vào trong nồi đun nước. Hơn nữa còn bỏ nước vừa đủ, sau đó
tiếp tục đặt lên bếp đun, rồi xoay người tiếp tục xử lý đống thịt bò đã tan đá.
"Anh biết em kiêm nhiều việc nhưng em thực sự thiếu tiền sao?" Anh
bỗng nhiên lại mở miệng hỏi.
"Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?" Cô mặt không chút
thay đổi liếc anh, vẻ mặt phòng bị lập tức xuất hiện.
"Em có nghĩ tới, có lẽ nên tìm một người đàn ông giúp em chia sẻ áp lực
kinh tế hay không?" Anh cũng nhìn lại cô.
"Tôi có thể dựa vào chính mình, không cần dựa vào người khác." Cô
lạnh lùng trả lời. Ngay cả anh trai ruột của mình cũng không dựa vào được, dựa
vào chính mình mới là đảm bảo nhất.
"Cứ như vậy cự tuyệt người khác cách mình xa ngàn dặm ở ngoài thì có gì
tốt?"
"Ít nhất không cần trải qua hy vọng rơi xuống thất vọng thống khổ."
Cô nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.
"Ai khiến em thất vọng?" Bởi vì thời gian gấp gáp, số liệu bước đầu
thám tử đưa cho anh cũng không đầy đủ. Phần lớn miêu tả nguyên nhân Hạ gia sa
sút, cùng với phương thức liên lạc và tình trạng làm việc của cô hiện tại, việc
khác anh biết cũng không nhiều.
Cô trầm mặc: "Vì sao tôi phải nói với một người xa lạ mà ngay cả tên tôi
cũng không biết?"
"Có lẽ em thấy anh lạ lẫm, nhưng anh không thấy em xa lạ." Anh cao
thâm khó lường nhìn cô.
"Phải không? Cho nên anh theo dõi tôi, điều tra tôi đã lâu, rốt cuộc rắp
tâm gì?" Cô đi vào trọng điểm của đề tài, chán ghét cảm giác bị người âm
thầm quan sát.
"Anh thực sự không theo dõi em Điều tra có lẽ có một chút, nhưng là bởi vì
đã qua mười năm, rất nhiều tư liệu cơ bản đều thay đổi, ví như hiện tại em ở
đâu." Mạc Thiên Hòa thành thật thừa nhận với cô.
Không điều tra, anh làm sao biết cô ở đâu, phải đến chỗ nào mới có thể tìm được
cô đây?
"Đã qua mười năm, những lời này có ý tứ gì?" Hạ Tâm Trữ không tự chủ
được nhíu mày.
"Anh đã biết em mười năm, Hạ Tâm Trữ." Anh nhìn cô chăm chú.
"Không có khả năng!" Trực giác cô phản ứng kêu lên.
Mạc Thiên Hòa có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó thong thả mở miệng nói:
"Nhà em trước kia ở trên núi Dương Minh, còn có một anh trai. Cha mẹ có
tình cảm rất tốt, phòng khách trong nhà có một cây đàn piano màu trắng giống
như cái ở trong phòng khách của anh. Em rất thích đàn piano, tuy sinh ra trong
gia đình giàu có, ôm ba ngàn sủng ái vào người, cũng không thị sủng mà kiêu,
hoặc vì giáu có mà khinh bỉ người nghèo. Em là cô gái hiếu thuận, mỗi sáng sớm
đều theo cha mẹ cùng nhau chạy bộ."
Những lời anh thuộc như lòng bàn tay này doạ cô ngây người. Anh làm sao có thể
biết trước kia cô cũng có cây đàn piano màu trắng, cùng trước kia cô mỗi sáng
đều cùng cha mẹ chạy bộ?
Anh nói anh nhận thức cô đã mười năm, tối hôm qua lại nói anh cũng không phải
con của bằng hữu cha mẹ. Như vậy anh ta rốt cuộc là ai, sao có thể biết cô mà
cô lại không hề có ấn tượng gì?
Tiếng nước róc rách, củ cải và rau xà lách của cô lúc chìm lúc nổi trong nước.
Ở một bên anh đã đem thịt bò bỏ vào trong chảo nóng, bắt đầu rán đồ ăn trưa của
bọn họ.
"Anh không biết những năm gần đây gia đình em đã xảy ra chuyện gì, nhưng
đột nhiên thấy em đứng làm việc trong quán ăn sáng, anh thực sự khiếp sợ."
Anh đột nhiên tiếp tục mở miệng nói, một tay đang chuẩn bị bữa ăn trưa cho bọn
họ cũng không dừng lại.
Bởi vì hoàn toàn không rõ anh đến tột cùng từ nơi nào xuất hiện, lại đang diễn
vai gì, tiếp cận cô có mục đích gì, cho nên Hạ Tâm Trữ quyết định tiếp tục bảo
trì trầm mặc.
"Có lẽ là bởi vì ấn tượng ban đầu, anh cảm thấy em trời sinh nên được
người yêu chiều. Ở nhà thì nhận cha mẹ người nhà yêu thương, sau khi kết hôn
được nhà chồng chiều chuộng. Cả đời này đều nên mặc trang phục đẹp, cười đến vô
ưu vô lo, không nên biết cuộc sống vất vả."
Mùi rán của thịt bò chậm rãi từ trong chảo lan ra, tràn đầy trong không khí, Hạ
Tâm Trữ lại bởi vì những lời này của anh mà thấy chua sót.
Mặc trang phục đẹp, cười đến vô ưu vô lo, chẳng biết cuộc sống vất vả? Thật sự
là châm chọc.
Nhưng mười năm trước cô thật sự là như thế, không biết thật đáng buồn.
Nếu cô cùng anh trai có thể hiểu việc, thành thục từ nhỏ, hiểu được cuộc sống
giàu có của bọn họ cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, mà là ba phải vất
vả vì bọn họ làm việc tranh cược. Có lẽ bọn họ sẽ sớm một chút phát hiện công
ty ba xảy ra vấn đề, sẽ không đợi đến sau khi ba tự sát mới hậu tri hậu giác
biết tình trạng kinh tế trong nhà xảy ra chuyện.
"Anh không phải châm chọc em." Biểu tình trên mặt cô khiến Mạc Thiên
Hòa nhịn không được giải thích: "Anh chỉ là muốn nói với em, loại ý tưởng
này luôn tồn tại sâu sắc trong long anh. Cho nên thấy em đứng ở trong quán ăn
sáng cùng rửa chén trong nhà hàng, anh mới có thể khiếp sợ như vậy, khó có thể
chấp nhận như vậy."
"Tôi thầm muốn biết, anh nói mấy lời này trọng điểm là chỗ nào?"
Không muốn biểu lộ ra nhiều tâm tình, Hạ Tâm Trữ điều chỉnh khuôn mặt, lạnh
nhạt hỏi.
"Em thực sự đối với anh một chút ấn tượng đều không có, đúng hay
không?" Mạc Thiên Hòa tò mò hỏi lại, không có trả lời vấn đề của cô.
"Không có." Cô gọn gàng dứt khoát trả lời.
"Có thể thấy được bộ dáng của anh thật sự rất không thu hút." Anh
cười nói.
"Thật trái ngược, chính vì bộ dạng của anh rất thu hút, nhưng tôi lại một
chút cũng không nhớ được trước kia tôi đã từng gặp anh. Cho nên mới hoài nghi
anh căn bản là là nói dối hết bài này đến bài khác, bụng dạ khó lường." Cô
nhìn anh một cái, nhịn không được nhíu mày.
Mạc Thiên Hòa giương nhẹ khóe miệng.
"Ý tứ là em thấy bề ngoài của anh cũng được?"
Cô ngây ngốc, thật không hiểu anh là một người như thế nào.
"Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là anh nói dối hết bài này đến bài
khác, bụng dạ khó lường."
"Anh cảm thấy trọng điểm là em nghĩ bề ngoài anh rất được." Anh nhếch
miệng mỉm cười, trực tiếp biểu hiện sự vui vẻ của mình.
"Anh rốt cuộc có mục đích gì?" Chẳng biết vì sao, Hạ Tâm Trữ đột
nhiên có chút tức giận.
"Anh không phải vừa rồi đã nói vừa ăn vừa tán gẫu hay sao? Chúng ta tới
bàn ăn ngồi xuống nói sau đi, thịt bò đã chín rồi." Anh tuyên bố.
******
Từ phòng khách tới phòng bếp, lại từ phòng bếp tới phòng ăn, Hạ Tâm Trữ phát
hiện chính mình bất tri bất giác vẫn bị anh ta dắt mũi. Lại một chút cũng không
thấy miễn cưỡng, nhưng chính là như vậy mới làm cho người ta thấy đáng sợ.
Người đàn ông này không đơn giản, cô phải càng thêm đề phòng, thận trọng từng
bước mới được.
"Như thế nào? Hương vị được chứ?" Sau khi cô nếm qua canh cùng thịt
bò, Mạc Thiên Hòa mở miệng hỏi.
"Rất có trình độ." Cô nói chính là lời nói thật.
Canh tuy là nấu ra từ đồ hộp, nhưng là vị đậm, vị ngọt đều thích hợp. Hơn nữa
anh lại cho thêm một ít nguyên, hương liệu nấu ăn mới mẻ, làm cho người ta hoàn
toàn không phát hiện ra hương vị canh từ đồ hộp.
Chẳng qua, chân chính làm cô nghĩ anh có chức nghiệp trình độ là thịt bò
bít–tết của anh: Cứng mềm vừa phải, vừa đủ vị, hơn nữa còn có nướt sốt anh tự
chế biến. Món thịt bò này thật sự có thể mang ra ngoài bán được.
"Anh cũng từng rửa chén đĩa trong phòng bếp, sư phụ trong phòng bếp dạy
anh không ít bí kíp." Mạc Thiên Hòa mỉm cười nói.
"Anh cũng từng rửa chén đĩa trong phòng bếp?" Cô nhìn vật dụng xa hoa
bốn phía trong nhà, trong ngữ khí tràn ngập khó tin.
"Anh cũng không phải từ đầu đã ở trong loại nhà này. Trước kia anh rất
nghèo." Anh thành thật nói cho cô.
"Tôi rất khó tưởng tượng."
"Em căn bản không cần tưởng tượng, bởi vì em đã tận mắt chứng kiến."
"Sau này không cần nói những điều mà anh không thể lấy ra chứng cứ được.
Bởi vì tôi căn bản là không tin lời anh. Tôi thậm chí ngay cả tên của anh cũng
đều không biết." Hạ Tâm Trữ nghĩ thấy thực hoang đường. Hoang đường nhất
chính là, cô lại còn ngồi ở trong nhà anh ta cùng anh ta ăn cơm trưa!
"Anh họ Mạc, Mạc Thiên Hòa." Lần đầu tiên anh tự giới thiệu mình với
cô.
"Tốt lắm. Hiện tại tôi càng thêm xác định chúng ta căn bản là không quen
biết, bởi vì tôi chưa từng nghe qua tên này." Cô nói thật chắc chắn.
"Đó là bởi vì anh chưa bao giờ nói với em."
"Đó là bởi vì chúng ta căn bản chưa từng gặp mặt." Cô kiên trì.
"Không, em gặp rồi." Anh lại lộ ra vẻ mặt khiến cô khó hiểu lần thứ
hai.
"Khi nào? Nếu thực sự có, anh liền nói chính xác thời gian điểm ra
xem." Cô buông dao dĩa trong tay, hùng hổ theo dõi anh.
"Mười năm trước khi em ở trên núi Dương Minh, mỗi ngày anh đều tới nhà em
đưa báo." Mạc Thiên Hòa than nhẹ một hơi, rốt cục công khai đáp án.
Hạ Tâm Trữ khó tin trừng lớn hai mắt.
"Anh là mũ lưỡi trai?" Cô buột miệng thốt lên.
"Em gọi anh như vậy sao?" Mạc Thiên Hòa mỉm cười.
Hạ Tâm Trữ át chế không được kinh ngạc nhìn anh chăm chú. Quả thực không thể
tin người đàn ông tràn đầy mị lực và tự tin trước mắt này, cùng chàng trai đưa
báo vừa cao vừa gầy bộ dạng giống cây gậy trúc, luôn đội mũ lưỡi trai che hết
nửa khuôn mặt năm đó lại là cùng một người.
Thời điểm đó, ngẫu nhiên cô dậy sớm cùng cha mẹ tản bộ vận động trong đình
viện, sẽ thấy anh đi xe máy đưa báo chí đến. Ngẫu nhiên cô ở nhà, cũng sẽ gặp
anh đến thu tiền báo.
Cô nhớ đến đây, xác thực anh có nếm qua bánh kem sinh nhật của mình. Ngày đó
lúc anh đến thu tiền báo, vừa vặn đúng lúc bạn bè đến nhà cô chúc mừng sinh
nhật, cho nên khi cô lấy tiền đưa cho anh, cũng lấy luôn một miếng bánh kem mời
anh.
Chuyện này đối với cô lúc đó là quá nhỏ nhặt không đáng kể, cho nên không
nghiêm túc suy nghĩ, căn bản là sẽ không nhớ rõ.
Tựa như anh đối với cô lúc đó mà nói, cũng chỉ là một người thích đội mũ lưỡi
trai. Bộ dạng vừa cao vừa gầy chăm chỉ đưa báo mà thôi, thực không có nhiều ký
ức lắm.
Chẳng qua có chuyện cô thế nhưng thật ra nhớ rất rõ ràng. Đó là khi anh trai
chán chiếc xe đã dùng hai năm muốn mua xe mới, ba tức giận lấy anh so sánh với
chàng trai đưa báo, muốn anh nhìn xem người ta rồi ngẫm lại chính mình. Bởi vì
anh cùng anh trai đều bằng tuổi, lại tự kiếm tiền học, tiền sống cho bản thân,
một đồng tiền cũng chưa từng xin người nhà.
Điểm này làm cô sau khi nghe xong thấy rất bội phục. Cho nên sau đó mỗi lần
thấy anh thì, khoảng cách ở gần sẽ nói một tiếng: "Anh khoẻ", khoảng
cách xa thì sẽ gật đầu mỉm cười với anh.
Nguyên lai tên anh là Mạc Thiên Hòa, cô rốt cục cũng biết.
"Anh..." Muốn nói lại thôi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Đã lâu không thấy sao? Hay là tại sao sau đó anh không đến đưa báo? Hay là quan
tâm hiện tại anh đang làm cái gì, giống như rất thành đạt, buôn bán lời không
ít tiền.
Nhìn anh, nghĩ lại mình. Chớ trách tục ngữ nói: Mười năm hà đông chuyển hà tây:
Chớ cười người nghèo mặc áo rách, bởi vì mình vĩnh viễn không biết mười năm sau
người mặc áo rách có thể biến thành mình hay không.
Nghĩ đến anh năm đó, chính là một người nghèo khổ đưa báo, mà nay lại ở trong
khu nhà cao cấp.
Nhìn lại cô, trước kia ở tại biệt thự trên đường lớn núi Dương Minh, hiện tại
ngay cả nơi đặt chân cũng không có. Bởi vì cả phòng thuê cũng bị lửa thiêu cháy
đi rồi, quả thực phong thủy luôn luân chuyển.
"Thật có lỗi, tôi không nên tùy tiện đặt biệt hiệu cho anh." Cô rốt
cục cũng nghĩ ra mình nên nói cái gì.
"Anh khi đó xác thực mỗi ngày đều đội mũ lưỡi trai trên đầu." Mạc
Thiên Hòa không nghĩ phản bác, mỉm cười trả lời, thực vui vẻ cô thế nhưng nhớ
rõ anh, còn đặt cho anh một cái tên thú vị như vậy.
"Màu đỏ?" Cô nói.
"Màu đen." Anh sửa đúng.
"Hiện tại em có thể xác định anh không nói dối." Lần đầu tiên, Hạ Tâm
Trữ mỉm cười với anh: "Anh đội mũ đều kéo xuống rất thấp khiến cho người
ta không thấy rõ diện mạo. Nếu khi đó tôi thấy được diện mạo dưới mũ của anh,
tôi nhất định có thể nhận ra anh. Tôi vốn nhớ diện mạo của người khác rất
tốt."
"Nếu anh biết em có sở trường này, anh lúc trước nhất định sẽ tháo mũ lưỡi
trai xuống, cho em nhớ kỹ bộ dáng đẹp trai của anh." Anh đùa.
"Anh lúc trước bộ dáng căn bản như cây trúc, không phải đẹp trai!" Ở
trong bầu không khí thoải mái, cô nhịn không được trêu chọc anh.
"Như vậy hiện tại thì sao?" Anh mỉm cười nhìn cô hỏi.
"Rất tuấn tú." Cô vui vẻ ca ngợi.
"Có phải đẹp đến trình độ em nguyện ý gả cho anh không?" (#Ami: cầu hôn
vậy coi bộ hay =]])
"Không sai biệt lắm." Cô cười ra tiếng, xem nó như trò đùa.
"Ý là, nếu hiện tại anh cầu hôn với em, em sẽ gật đầu đáp ứng?"
"Tôi sẽ suy nghĩ." Cô đã bắt đầu cười không thể ngừng lại.
"Chuyện gì buồn cười như vậy?" Mạc Thiên Hòa nghi hoặc hỏi, không
hiểu cô đến tột cùng đang cười cái gì.
"Tôi cho tới bây giờ không biết anh là một người hài hước như vậy. Nếu
biết, năm đó tôi nhất định sẽ không chỉ nói những lời kiểu 'Anh khoẻ' với
anh." Hạ Tâm Trữ cười nói với anh.
Mạc Thiên Hòa nhíu chặt mày, rốt cục hiểu được cô nghĩ anh nói cầu hôn là đang
nói giỡn với cô.
"Anh là thật lòng." Anh nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Tâm Trữ mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt tò mò.
"Em nguyện ý gả cho anh không? Hạ Tâm Trữ. Anh là thật lòng!"
Phản ứng của cô là: Cả người ngây dại.
******
Sau khi tiễn những học sinh đến học đàn piano, Hạ Tâm Trữ một mình ngồi lặng ở
trong phòng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cả một ngày, cô không ngừng mà nhớ tới hai câu nói Mạc Thiên Hòa nói với cô –
Em nguyện ý gả cho anh không? Anh là thật lòng!
Thật lòng? Vấn đề là, cô nghĩ như thế nào cũng đều giống như vui đùa.
Thứ nhất, bọn họ có thể nói là vừa mới quen biết mà thôi. Đối với đối phương
căn bản một chút cũng không hiểu biết, ít nhất cô là như thế, mà anh lại đột
nhiên cầu hôn cô. Đây có thể là thật sao?
Thứ hai, cho dù anh thật sự là nghiêm túc thì như thế nào?Anh căn bản không
biết cô hiện tại ở trong tình huống gì, còn tưởng rằng cô vẫn là thiên kim tiểu
thư vô ưu vô lo mười năm trước. Nếu anh biết tình cảnh hiện tại của cô, anh còn
có thể nói với cô là thật lòng sao?
Thứ ba, anh cái gì cũng không biết, lại nói anh là thật lòng, loại thật lòng
này ai dám tin tưởng?
Ngay cả như vậy, cô thủy chung cũng không thể quên biểu tình nghiêm túc trên
mặt anh lúc đang nói lời này.
Lần đầu tiên có người cầu hôn cô, còn là một đại soái ca có tiền, làm cho tâm
hồn thiếu nữ của cô không khỏi rung động. Nhưng cô cũng không thể không nghĩ,
rốt cuộc lý do thúc đẩy anh cầu hôn cô là gì?
Bởi vì yêu? Lý do này rất buồn cười.
Bởi vì tiền? Cô nghèo rớt mồng tơi.
Bởi vì sắc đẹp? Lấy điều kiện của anh, cô tin tưởng anh tuyệt đối sẽ có nhiều
lựa chọn tốt hơn.
Cho nên đáp án rốt cuộc là vì cái gì đây? Cô nghĩ tới nghĩ lui thầm nghĩ đến
một cái, hẳn phải là bởi vì thương hại.
Anh nói khi anh thấy cô đứng làm việc ở trong quán ăn sáng thì thực khiếp sợ.
Anh còn nói anh cảm thấy cô trời sinh nên được người yêu thương, cả đời mặc
trang phục đẹp, vô ưu vô lo. Anh còn nói loại ý tưởng này vẫn ăn sâu tồn tại
trong lòng anh, cho nên anh khó có thể chấp nhận cô biến thành như bây giờ.
Bởi vì khó có thể chấp nhận, cho nên đành phải nghĩ biện pháp giúp cô khôi phục
dáng vẻ ngày xưa. Mà lấy năng lực hiện tại của anh, tuyệt đối có biện pháp giúp
cô. Cho nên anh mới có thể quyết định muốn lấy cô, phải giúp cô, mà đây không
phải thương hại thì là cái gì?
Ngực rầu rĩ. Cô chán ghét cảm giác bị người ta thương hại, thật sự rất chán
ghét.
“Tâm Trữ, cháu sắp về chưa? Chú muốn đóng cửa.” Ông chủ đột nhiên đẩy cửa phòng
ra nói với cô.
“Cháu về ngay đây.” Cô vội vàng hoàn hồn, đứng dậy gật đầu.
Lưng đeo ba lô đi xuống tầng, lúc này Hạ Tâm Trữ mới đột nhiên nhớ tới tình
cảnh khó khăn của mình. Tất cả gia sản cô sở hữu cũng chỉ còn có mấy thứ trên
người này, tất cả thứ khác đều bị cháy sạch lúc tối hôm qua. Đêm nay cô phải ở
đâu đây?
Thật sự là rất khoa trương. Cô lại phiền não chuyện không đáng phiền não, diệt
hết chuyện đáng phiền não, cô đến tột cùng đang làm cái gì? Cô ảo não thở dài
một hơi.
Thế này thì vui rồi. Đêm nay cô phải nghỉ ngơi ở đâu? Ăn ngủ đầu đường sao? Hay
là muốn tốn mấy trăm đồng tìm một khách sạn rẻ tiền ở một đêm? Trọng điểm là,
hôm nay bất quá cô cũng mới kiếm được mấy trăm đồng thôi, ngay cả tiền ở khách
sạn cũng có thể không đủ trả. Hôm nay cô rốt cuộc vì sao mà vội?
Cô tuy rằng thực cảm tạ cú điện thoại nhận được của bằng hữu ở trong nhà hàng
nhờ cô đến giúp đỡ lúc hai giờ trưa, để cho cô có thể bỏ chạy khỏi nơi của Mạc
Thiên Hòa. Nhưng hiện tại nhớ tới, phản ứng chạy trối chết của cô khỏi nhà anh,
căn bản là so với giáp mặt cự tuyệt anh còn làm người ta khó chịu nổi hơn.
Giữa trưa cô rốt cuộc phát bệnh thần kinh gì, vì sao muốn trốn chạy? Anh có thể
từ nay không để ý đến cô, cùng cô thành người xa lạ hay không?
Nghĩ vậy, lòng của cô không biết vì sao đột nhiên ủ dột xuống.
“Ông chủ, cháu đi trước.”
Đi đến tầng một, cô vẫy tay hẹn gặp lại với ông chủ. Sau đó hữu khí vô lực đẩy
cửa đi ra ngoài, tiếp đó, ngây người.
Mạc Thiên Hòa ngồi ở trên xe chờ dưới nhà, mỉm cười với cô.
Anh đứng dậy đi về phía cô. Trên mặt mỉm cười làm cho cả người anh thật đẹp.
Hạ Tâm Trữ không thể không chú ý có vài nữ sinh trung học mới tan từ lớp học
thêm, đứng ở cách đó không xa, mang theo nụ cười, cười đến run rẩy hết cả
người, khe khẽ nói nhỏ nhìn anh. Điều này làm cho cô rất khó hiểu, có chút khó
chịu.
“Hi, tan lớp rồi.” Anh đi đến trước mặt cô, cười nhìn cô.
Trong mắt anh chỉ có cảm giác của cô, đột nhiên lại làm cho cô có chút vui vẻ.
“Sao anh lại tới đây?” Cô hỏi.
“Tới đón em tan lớp.”
“Anh làm sao mà biết tôi ở trong này?”
“Trên báo cáo điều tra có.”
Cô sửng sốt, giây tiếp theo lại nhịn không được nở nụ cười.
“Anh có cần thiết thành thực như vậy không?”
“Anh không biết nói dối.” Anh nghiêm trang trả lời làm cho cô trong nháy mắt
cười lợi hại hơn chút.
“Có thể cho anh mượn điện thoại di động gọi một cuộc không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô khó hiểu tròn mắt nhìn, gật đầu lấy ra điện thoại di động trong bao đưa cho
anh.
Sau khi anh nhận điện thoại, nhanh chóng bấm một chuỗi dãy số.
Linh... Một chuỗi tiếng vang di động đột nhiên vang lên trong túi quần của anh,
khiến cho cô có chút há hốc miệng.
“Di động ai đang kêu?” Cô hỏi.
“Của anh.” Anh mỉm cười, đem điện thoại của cô trả lại, tiếng chuông di động
trong túi quần anh đột nhiên ngừng.
“Anh không phải không mang di động mới mượn của tôi sao?” Cô khó hiểu hỏi, một
chút sau lại nói: “Anh không xem một chút là ai tìm anh sao?”
Anh lấy di động ra từ trong túi, bấm một vài phím liền trực tiếp đưa điện thoại
di động đến trước mặt cho cô xem, đồng thời cười nói: “Như vậy anh đã có số
điện thoại của em.”
Nhìn dãy số hiện trên di động của anh, lúc này Hạ Tâm Trữ mới bừng tỉnh đại ngộ
(hiểu ra) mục đích anh mượn di động của cô để gọi điện thoại.
“Tôi nghĩ trên báo cáo điều tra phải có ngàn số điện thoại của tôi rồi mới
đúng.” Cô cười như không cười chế nhạo anh. Theo lý thuyết cô nên tức giận,
nhưng đối mặt anh, cô lại một chút cũng không để ý.
“Có. Bất quá báo cáo kia không biết là người ngu ngốc nào đánh ra thế nhưng
thiếu mất một vài số. Nhớ nhắc anh nhớ rõ, phải trừ tiền bọn họ.” Mạc Thiên Hòa
bộ dạng đứng đắn nhíu mày oán giận khiến Hạ Tâm Trữ nhịn không được cười lên.
Anh cầm tay cô, đem cô đi về phía chiếc xe đậu bên đường cách đó không xa.
Tiếng cười dần dần tắt, Hạ Tâm Trữ không tự chủ được nhìn bàn tay bị anh nắm.
Cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, hô hấp cũng giống vậy.
“Mạc Thiên Hòa.” Cô do dự mở miệng gọi anh.
“Làm sao thế?” Anh quay đầu ôn nhu hỏi.
“Giữa trưa... Thực xin lỗi.” Cô hướng anh giải thích. Cô không nên đối với anh
như vậy.
“Em vẫn thường như vậy, vừa nhận được điện thoại sẽ liền chạy tới giúp đỡ người
khác làm việc sao?” Anh dừng một chút, nặng nề hỏi.
“Nếu thời gian cho phép.”
“Nói thực ra, anh không thích em vất vả như vậy.”
Cô làm sao thích đây? Hạ Tâm Trữ chua sót ở trong lòng.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô cố ý đem đề tài chuyển đi.
“Em muốn đi chỗ nào?” Anh nhìn cô một cái, hỏi cô.
Hạ Tâm Trữ không nói gì mà chống đỡ. Thế giới to lớn lại không có chỗ cho cô
dung thân. Cô không phải muốn đi chỗ nào, mà là có thể đi chỗ nào?
“Đi về nhà của anh.” Anh lập tức thay cô ra quyết định: “Đêm nay em ở nhà của
anh.”
Không biết vì sao nghe thấy lời này, cô giống như cảm thấy mình có chỗ tránh
mưa che gió. Cô đã vất vả lâu như vậy, không cần phải một mình cứng rắn chống
đỡ, mà là có thể tin tưởng anh, ỷ lại anh.