Hoa Đan Di vốn vì ngại ngùng nên không biết đối diện với Nhất Thế Vô Song ra sao, do đó mới thoát game. Có điều sau khi tắt máy rồi, Hoa Đan Di mới cảm thấy hành động của mình chính là vô cùng ngu ngốc. Rõ ràng cô làm như vậy chính là tự lấy đá đập vào chân mình rồi còn gì?
Hai người bọn họ lẽ ra sẽ chẳng có gì, nhưng Hoa Đan Di đột ngột bỏ chạy như vậy sẽ rất dễ gây hiểu lầm. Nhỡ Nhất Thế Vô Song nghĩ là do cô giận dỗi thì phải làm sao đây?
“Mày vừa làm cái gì vậy hả Hoa Đan Di?” - Hoa Đan Di vò đầu bứt tai vì hành động khó hiểu của mình.
Ngồi đần ra một lúc, Hoa Đan Di cảm thấy không thể để đại thần hiểu lầm mình đang giận được. Do đó cô nàng lại lật đật mở máy tính lên. Hoa Đan Di vô cùng ghét bỏ hành động tự làm khó mình của bản thân. Khuôn mặt Hoa Đan Di đã sớm nóng bừng, không ngừng suy nghĩ xem lát nữa đại thần hỏi thì sẽ phải đối mặt thế nào.
Nhất Thế Vô Song ban đầu cũng hơi bất ngờ vì Hoa Đan Di vừa xuất hiện đã biến mất. Thậm chí cô còn giở giọng điệu giận dỗi ra để chất vấn anh nữa. Tuy nhiên anh có thể hiểu cô gái nhỏ nhà mình tính cách hay ngượng ngùng nên chắc chắn hiện tại đang cắn chăn cắn gối vì xấu hổ rồi.
“Em vẫn ổn chứ?” - Nhất Thế Vô Song thấy Hoa Đan Di quay trở lại liền nhanh chóng nhắn tin tới.
Hoa Đan Di đối với sự quan tâm của Nhất Thế Vô Song đã dần trở thành thói quen. Có điều sau khi nghe Sa Mỵ Ảnh và Vương Lạc Lạc ‘xúi bậy’ thì cô nàng lại cảm thấy vô cùng bài xích với sự ấm áp này. Hoa Đan Di cho rằng nếu đại thần đã có ‘ý chung nhân’ thì không nên đối với mình ân cần như vậy. Mặc dù hiện tại Hoa Đan Di cũng chưa có ý định gì cả, tuy nhiên nếu đại thần cứ dịu dàng như thế… Cô sợ sẽ không thể khống chế được trái tim của mình mất.
Hoa Đan Di trầm ngâm một hồi, sau cùng mới nhắn lại:
“Không sao. Rớt mạng thôi.”
Hình như đây đã là lần thứ ba thứ tư gì đó mà ‘rớt mạng’ được Hoa Đan Di đem ra làm lý do bào chữa. Nhất Thế Vô Song cũng đã sớm quen với trò này của cô nên không hỏi nhiều. Có điều anh cảm thấy tương lai nên dạy Hoa Đan Di thêm một vài lý do nói dối khác. Nếu không thì sẽ nhàm chán lắm.
Hoa Đan Di nào biết được Nhất Thế Vô Song muốn dạy hư mình chứ? Trong mắt cô thì đại thần luôn tỏa sáng kia mà. Tuy nhiên Nhất Thế Vô Song vẫn cảm nhận được sự khác lạ trong cách trả lời của Hoa Đan Di. Cô nói chuyện với anh bình thường đều có chủ ngữ, vị ngữ. Hiện tại cộc lốc như vậy, chính là đang tức giận sao?
Nhất Thế Vô Song không biết Hoa Đan Di có chuyện gì, nhưng cho dù cô thế nào thì anh vẫn sẽ cố gắng bao dung. Nhất Thế Vô Song liền nhanh chóng trả lời lại:
“Sao em lại ở đây? Không phải bình thường em chê dãy núi này vô dụng sao?”
Hoa Đan Di rất muốn kiếm một lí do gì đấy để nói dối. Có điều nếu như nói dối thì sẽ tương đương với việc không thể biết được ý của đại thần là gì. Hoa Đan Di cẩn thận suy nghĩ lại một lượt. Cô cảm thấy chuyện này nhất định phải làm rõ, không thể hai bên như vậy được. Cuối cùng, Hoa Đan Di chọn thành thật.
Cô chậm chạp đánh máy, gửi lại tin nhắn cho Nhất Thế Vô Song:
“Sa Mỵ Ảnh và Vương Lạc Lạc nói với em rằng anh đang hẹn hò. Kêu em đến đây xem thử.”
Lúc đầu Hoa Đan Di cũng tính nói y nguyên lời Sa Mỵ Ảnh bảo, đó là đến đây ‘bắt gian’. Tuy nhiên lỡ như chỉ là hiểu lầm thì chắc chắn tương lai Hoa Đan Di sẽ bị đại thần chọc ghẹo chết mất. Do đó cô liền sửa lại một chút, nhắc đến tên của hai cô bạn kia nữa, coi như là một cái bia đỡ đạn.
Nhất Thế Vô Song đọc được mấy dòng tin của Hoa Đan Di thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Trong lòng dần có gì đó bất an, hình như chính xác là Hoa Đan Di đã hiểu lầm rồi. Nhất Thế Vô Song nghi ngờ hỏi lại:
“Hẹn hò gì cơ?”
Hoa Đan Di không hài lòng với thái độ không trung thực của đại thần một chút nào. Rõ ràng còn vừa cùng ‘mĩ nhân’ tặng hoa qua lại, vậy mà bây giờ lại bảo hẹn hò cái gì? Nhất Thế Vô Song lẽ nào thực sự xem cô là kẻ ngốc rồi? Hoa Đan Di tức giận đáp:
“Không phải là cô gái vừa rồi đứng cạnh sao? Vương Lạc Lạc nói mấy ngày nay anh và cô ấy thường xuyên đi cùng nhau. Ban nãy em cũng đã nhìn thấy hai người tặng hoa rồi. Nếu anh có đối tượng thì nên nói với em trước để em còn giải thích cho mọi người chứ?”
Hoa Đan Di có cảm giác bản thân bỗng nhiên biến thành một cô vợ nhỏ đang trách móc chồng mình đi ngoại tình. Mặc dù bọn họ chỉ là ‘phu thê’ trên danh nghĩa, nhưng dù sao chuyện tình cảm cũng cần rõ ràng. Hoa Đan Di đâu phải người mặt dày như vậy. Chỉ cần Nhất Thế Vô Song nói một tiếng, cô nhất định sẽ hiểu chuyện ngay thôi.
Nhất Thế Vô Song nghe đến đây thì bất giác bật cười. Đúng thật là cô gái nhỏ nhà anh hiểu lầm rồi. Có điều dáng điệu hờn dỗi này cũng có chút đáng yêu thì phải. Nhất Thế Vô Song đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc cô:
“Không phải là em đang ghen đấy chứ?”
Hoa Đan Di há hốc miệng khi đọc được dòng chữ này. Cái gì ghen cơ? Cô vội vàng đọc lại mấy lời mình vừa nhắn. Tất nhiên sau khi đọc xong, Hoa Đan Di cảm thấy hình như đúng là có mùi ‘giấm’ thật. Cô nhanh chóng thanh minh:
“Em không có. Em chỉ không muốn bị người khác ở sau lưng nói này nọ thôi. Nếu anh đã có đối tượng rồi thì không phải nên nói với em một chút sao? Đó là thể hiện sự tôn trọng đấy.”
Nhất Thế Vô Song vốn muốn trêu ghẹo cô thêm mấy câu. Có điều anh sợ nếu mình quá đáng sẽ dọa Hoa Đan Di bỏ chạy mất. Do đó chỉ có thể chậm rãi giải thích:
“Em bị bọn họ lừa rồi. Cô gái vừa rồi là cháu gái anh. Con bé mới 5 tuổi thôi. Nãy giờ anh có cuộc họp nên treo máy, toàn bộ đều là do con bé nghịch ngợm. Phu nhân, anh đây là tuyệt đối trung thành với em đấy.”
Hoa Đan Di biết mình bị hố, so với chuyện khi nãy thì còn ngượng ngùng hơn nhiều, nhất thời không biết phải trả lời làm sao. Đại thần dạy cháu gái nhỏ chơi game, giúp cháu gái hoàn thành nhiệm vụ cũng là điều nên làm mà…
Nhất Thế Vô Song lại nhắn thêm:
“Hôm trước anh đã nói với Vương Lạc Lạc rồi, còn nhờ cô ấy đưa con bé đi làm nhiệm vụ nữa. Em bị bọn họ dắt mũi rồi.”
Hoa Đan Di cảm thấy thế giới thực sự quá đáng sợ rồi. Gương mặt cô lập tức trở nên đen thui. Lần này Sa Mỵ Ảnh và Vương Lạc Lạc chết chắc rồi.