CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cho Hoa Đan Di nhất thời không thể tin tưởng ngay được. Cô ngồi trước máy tính ngẩn ngơ một hồi, chỉ sợ bản thân mình hoa mắt nên nhìn lầm. Hoa Đan Di cảm thấy vẫn nên xác nhận lại một chút, nói sao thì đại thần cũng không phải người thường. Lỡ như anh chỉ là nhất thời hứng thú thì có phải cô sẽ đáng thương lắm sao?

Hoa Đan Di nghĩ vậy, trong lòng liền nổi lên nghi ngờ. Có điều Hoa Đan Di rất sợ sẽ làm cho đại thần phật ý. Chưa về chung một nhà mà đã có ‘năng khiếu’ sợ chồng như vậy, đúng là chẳng có tí mặt mũi nào. Hoa Đan Di hít một hơi thật sau, sau đó lấy hết can đảm hỏi lại:

“Những lời vừa rồi của anh là thật sao? Anh thực sự thích em đấy à?”

Nhất Thế Vô Song nhìn câu hỏi ngây ngô của Hoa Đan Di thì vừa giận lại vừa buồn cười. Lẽ nào anh chưa đủ chân thành hay sao mà cô còn hỏi lại như vậy? Rõ ràng là anh thấy mình bày tỏ cũng thật thà lắm kia mà. Có điều trong tim Nhất Thế Vô Song lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Đây không giống như Hoa Đan Di sẽ từ chối, mà giống như cô muốn anh khẳng định lại tình cảm của mình hơn.

Nhất Thế Vô Song tất nhiên không ngại để Hoa Đan Di biết cảm xúc anh dành cho cô như thế nào. Chẳng mấy khi ‘vợ yêu’ có mong muốn, sao anh có thể không đáp ứng cô được cơ chứ? Khóe môi Nhất Thế Vô Song cong lên một nụ cười nhàn nhạt, anh chậm rãi gửi lại:


“Chính là em. Từ lần đầu gặp em trong game đã có ấn tượng tốt với em. Sau đó liền muốn tiếp cận em.”

Hoa Đan Di hơi bất ngờ trước câu trả lời của Nhất Thế Vô Song. Hoa Đan DI nhớ lại lần đầu bọn họ gặp nhau không phải là lúc Nhất Thế Vô Song cướp boss của bang cô sao? Lẽ nào đại thần bị cuồng ngược? Lần đó Hoa Đan Di và Nhất Thế Vô Song đã đánh nhau một trận, còn nói chuyện vô cùng khó nghe… Thế nào mà anh có thể thích cô được cơ chứ?

Hoa Đan Di khó tin trả lời:

“Đại thần, lần đầu chúng ta gặp nhau không phải là đánh nhau rất kịch liệt hay sao? Anh có nhớ lầm không đấy…”

Nhất Thế Vô Song vẫn nhếch cao khóe môi khi đọc những tin nhắn Hoa Đan Di gửi đến. Quả nhiên lần đó cô không để ý đến sự có một của anh. Nhất Thế Vô Song còn nhớ hôm đó là kỉ niệm “Giang Sơn Tu Đế” ra mắt được 1 tháng, bên công ty quyết định tổ chức một sự kiện cho các game thủ từ các máy chủ khác nhau cùng đọ sức.

Lần đó anh vô tình đến xem trận đấu bán kết của Hoa Đan Di và một game thủ khác trong cuộc thi. Có điều game thủ kia vì vấn đề cá nhân nên không thể tham gia thi đấu, điều đó tương đương với việc người này chấp nhận bỏ cuộc. Đương nhiên, phần thắng cứ như vậy sẽ được tính cho Hoa Đan Di. Nếu như những game thủ khác sẽ cảm thấy may mắn và nhẹ nhàng hơn, nhưng Hoa Đan Di thì không.

Cô đã nhắn tin cho ban tổ chức và nói rằng mình như vậy chỉ là ăn may thôi, không thể cùng nhau đọ tài thì sao có thể nói là cô dành chiến thắng được. Do đó Hoa Đan Di có thể hi vọng cùng game thủ kia được đấu một trận khác, hoặc là cùng bị loại. Yêu cầu của Hoa Đan Di lúc đó đã khiến cho cả công ty bất ngờ. Đồng thời cũng để lại cho Nhất Thế Vô Song một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Tất nhiên hiện tại, anh sẽ chưa nói cho Hoa Đan Di biết chuyện này.


Nhất Thế Vô Song trả mỉm cười, chậm rãi nhắn tin giải đáp cho cô:

“Phải, đúng là tôi thích kích thích như thế. Chẳng phải trong ‘hoạn nạn’ mới biết thế nào là chân tình sao? Tôi chính là bị em đánh đến ‘động lòng’ đấy.”

Hoa Đan Di bị trêu chọc, chỉ có thể thầm mắng Nhất Thế Vô Song vô sỉ. Tuy nhiên miệng nhỏ xinh đẹp đã sớm cười không khép được lại nữa rồi. Người mình thích cũng thích mình, còn gì tuyệt vời hơn cảm giác này nữa chứ. Hoa Đan Di cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ vậy. Nhưng mà giấc mơ này, không cần tỉnh lại cũng được.

Mặc dù đại thần đã tỏ tình trước rồi, nhưng Hoa Đan Di cảm thấy mình cũng vẫn nên nói cho anh biết tình cảm của cô dành cho anh. Do đó Hoa Đan Di cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch liên hồi của mình, đỏ mặt nhắn lại:

“Thực ra ban nãy em cũng muốn nói với anh chuyện này. Đại thần, hình như em cũng thích anh rồi… Hơn nữa còn là thích rất nhiều.”

Nhất Thế Vô Song biết, tất nhiên anh đã sớm nhận ra điểm nhạy cảm này của Hoa Đan Di rồi. Có điều khi rung động thì ai chẳng lo sợ, cảm giác đâu phải lúc nào cũng chính xác. Vì thế anh mới muốn xác nhận lại cho thật rõ ràng. Hiện tại thì tốt rồi, Hoa Đan Di thực sự thích anh. Nhất Thế Vô Song cảm thấy đây là một chuyện vô cùng tuyệt vời.


“Anh biết.” - Nhất Thế Vô Song không giấu nổi cảm xúc rung động của mình lúc này.

Tại văn phòng làm việc nào đó ở tầng 30, một nam nhân cao lớn vui vẻ nhảy nhót như một đứa trẻ. Bộ vest được thiết kế riêng vô cùng tinh tế cùng gương mặt như điêu tạc có phần không phù hợp với dáng điệu này cho lắm. Nhưng mà niềm hạnh phúc hiện lên đầy ắp trong đôi mắt của anh… Đúng là người có tình yêu có khác.

Hoa Đan Di và Nhất Thế Vô Song cuối cùng cũng có thể nói ra tình cảm của mình dành cho đối phương, tâm trạng vô cùng thoải mái. Bọn họ như vậy, từ giờ có thể công khai cho đối phương một danh phận được rồi. Hơn nữa, từ nay trở đi, cả hai cũng sẽ chính thức có một mối quan hệ. Bất kể tương lai là khó khăn hay yên bình, Hoa Đan Di và Nhất Thế Vô Song cũng không hối hận.

Tình yêu, đôi khi đơn giản chỉ là em nói ra cảm xúc của mình, anh nhận ra em là điều quan trọng nhất với anh. Như thế đã là đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận